Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 155: Ba Mẹ Đã Tỏ Ý Rồi, Hỏi Con Làm Gì Nữa?

Nghiêm gia.

Ban đầu Nghiêm Thục Nhã không có ý định xem mắt.

Dù sao cô cũng là nàng công chúa tôn quý nhất huyện, với thân phận như vậy thì cần gì xem mắt chứ.

Nói quá lên một chút, trai đẹp của cả cái huyện này còn phải xếp hàng để cô ấy lựa chọn. Cho dù cô ấy nhìn trúng ai thì cũng không cần lo người ta coi thường cô.

Nhưng thấy Giang Phong cố chấp muốn làm mai cho cô, còn nói có một người rất thích hợp với cô. Vừa hay đang rảnh rỗi nên cô sẽ nghe thử tình hình đối phương, coi như mở mang tầm mắt.

Thế là Nghiêm Thục Nhã nhìn Giang Phong nói: “Thấy cậu cố chấp như thế, vậy hãy nói về người cậu định giới thiệu cho tôi đi, để tôi xem đối phương ưu tú thế nào mà khiến cậu phải dùng đến câu “ngàn năm có một”.

Giang Phong gật đầu, cười nói: “Vậy được, vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua cho chị Nhã.”

Lúc này cửa bỗng kêu “cạch” một tiếng, Nghiêm phụ mở cửa bước vào.

Giang Phong ngừng nói, đứng dậy chào hỏi: “Xin chào ngài Nghiêm, cháu mạn phép đến nhà, làm phiền ngài rồi.”

Nghiêm phụ sớm đã nhận được thông báo từ vợ, ông ấy biết sẽ có khách đến nhà nhưng cụ thể thế nào thì bà ấy không nói, chỉ nói đối phương là ông mai đến nhà làm mai cho con gái cưng của ông ấy.

Chuyện này khiến Nghiêm phụ rất ngạc nhiên, huyện Bách Lương còn có người làm mai to gan như vậy, dám đến nhà làm mai cho con gái cưng của ông ấy sao?

Tiếc là lúc đó ông ấy vẫn còn chuyện cần xử lý nên chỉ có thể nghi ngờ thầm trong lòng thôi.

Bây giờ quay về, Nghiêm phụ có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Phong trẻ trung, đẹp trai. Ông ấy không thể hiện ra mặt mà chỉ nở nụ cười nói: “Xin chào, cậu là ông mai Giang đúng không? Không làm phiền gì hết, hoan nghênh cậu đến nhà làm khách.”

Hai bên nói vài câu khách sáo, Nghiêm mẫu cũng nấu xong món cuối cùng, bà ấy cười nói: “Rửa tay ăn cơm nào!”

Nghiêm Thục Nhã nghe xong liền xuống bếp, rửa tay rồi phụ giúp dọn món lên, Giang Phong và Nghiêm phụ cũng rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Nhã nhanh chóng dọn cơm lên.

Bữa cơm gồm sáu món mặn và một món canh, bữa ăn rất phong phú, lượng thức ăn vừa đủ phục vụ cho khách.

Sau khi Nghiêm mẫu múc xong canh cho Giang Phong, bà ấy mới nói với hắn: “Ông mai Giang, bây giờ có đủ người rồi, cậu có thể nói cụ thể về đối tượng cậu định giới thiệu không?”

Tuy bà ấy trò chuyện khá nhiều với Giang Phong nhưng hắn chỉ tiết lộ một ít thông tin, thông tin cụ thể hơn thì vẫn chưa nói cho bà ấy nghe. Hắn nói đợi nhà đủ các thành viên rồi nói sẽ tốt hơn.

“Vậy được, cháu xin phép nói về tình hình của đối phương.”

Giang Phong gật đầu, bắt đầu giới thiệu: “Người cháu định giới thiệu cho chị Nhã là người ở tỉnh thành. Anh ấy tên Sử Anh Hào, năm nay ba mươi tuổi, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm XX, ông chủ câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở tỉnh thành.”

Nghe đến đây, mí mắt Nghiêm phụ giật nhẹ.

Câu lạc bộ tư nhân cao cấp, sức nặng ẩn chứa trong những từ này rất đáng thưởng thức.

Giang Phong tiếp tục nói: “Ông chủ Sử rất chín chắn, thận trọng, sự nghiệp có thành tựu, là người độc thân giàu có nức tiếng ở tỉnh thành. Điều quan trọng nhất là anh ấy có gia thế hiển hách.”

Nói đến trọng điểm rồi, cả nhà ba người Nghiêm phụ đều vểnh tai lắng nghe.

Giang Phong cũng không định kích thích sự hiếu kỳ, hắn nói thẳng: “Ba ông chủ Sử là người giàu nhất tỉnh Quảng Tây chúng tôi, có tài sản hàng chục tỷ. Anh ấy là siêu phú nhị đại hàng thật giá thật.”

Nói đến đây, Giang Phong thổi nhẹ nước canh trong chén, sau đó uống một hớp một cách ngon lành.

Đây là canh sườn heo hầm bắp với cà rốt, nước canh ngọt thanh, hương vị tuyệt hảo.

Lúc này, ngoại trừ Nghiêm phụ sắc mặt không thay đổi ra, Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Anh đều rất ngạc nhiên.

Nếu nhà đối phương chỉ có tài sản trên trăm triệu thì nhà họ đã không thèm đếm xỉa đến đối phương rồi, thậm chí nếu so sánh thì nhà họ có lợi thế tâm lý khá lớn.

Nhưng đối diện với người giàu nhất Quảng Tây với tài sản hàng chục tỷ, Nghiêm phụ có tự tin hơn nữa thì cũng biết rằng dù về mặt địa vị xã hội hay quan hệ cá nhân, nhà ông ấy đều không thể sánh bằng đối phương.

Với thân phận người giàu nhất một tỉnh thì đã có tư cách làm khách quý của quan lớn ở tỉnh rồi.

Nghiêm mẫu thở dài đáp: “Ông mai Giang, dì có chút không hiểu, với thân phận và địa vị như ông chủ Sử thì lấy vợ kiểu gì không được chứ? Sao phải xem mắt như người bình thường?”

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Phong nghe được câu hỏi như này, hắn bình tĩnh cười nói: “Dì à, theo lý thì ông chủ Sử thực sự không cần đi xem mắt như người bình thường. Sở dĩ anh ấy mời cháu làm mai là do biết rõ năng lực của cháu, anh ấy biết cháu có thể giúp anh ấy tìm người phù hợp với mình.”

Nghiêm phụ nói: “Ông mai Giang, cậu nói cậu ta biết rõ năng lực làm mai của cậu, có thể nói thử nguyên nhân là gì không?”

“Đương nhiên có thể, từ lúc vào nghề đến nay cháu đã tác hợp thành công khá nhiều cặp vợ chồng. Những cặp khác có nói thì mọi người cũng không biết, cháu xin phép nói về cặp cháu mới tác hợp gần đây.”

Giang Phong húp một ngụm canh cho dịu họng: “Phía nhà trai là thái tử Uông Văn Kiệt của tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông, có lẽ ngài Nghiêm và mọi người cũng nghe qua tập đoàn Uông thị rồi nhỉ?”

Sắc mặt Nghiêm phụ có chút thay đổi: “Tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông, đó là tập đoàn lớn với tài sản lên đến hàng trăm tỷ. Con cái của gia đình như vậy mà cũng mời ông mai Giang đến làm mai sao?”

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Anh nghe đến ngốc luôn. Siêu phú nhị đại như Uông Văn Kiệt mà cũng mời người làm mai, xem mắt sao? Chuyện này hoàn toàn xé tan tưởng tượng của họ, ông mai Giang này không phải khoác lác đấy chứ?

Giang Phong cười nói: “Lý do bên trong kể ra thì rất dài. Mọi người hứng thú thì lát nữa cháu sẽ kể cho mọi người nghe. Bên nhà trai là chủ tịch Uông Văn Kiệt, còn bên nhà gái là Tiêu Mẫn - một trong số ít minh tinh ở Quảng Tây chúng cháu, có lẽ mọi người cũng biết cô ấy đấy.”

Nghiêm Thục Nhã ngạc nhiên nói: “Vậy mà là Tiêu Mẫn, cô ấy là một trong những nữ ca sĩ mà tôi khá thích, cô ấy kết hôn chưa?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận