Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 179: Anh Ấy Là Một Đại Anh Hùng

Cửa hàng trà lạnh Cỏ Xương Gà.

Lúc Doãn Giai Lỵ vừa nghe thấy Giang Phong nhắc đến đại anh hùng cô đau khổ tìm kiếm hai năm liền đứng bật dậy, tim đập mạnh, căn bản không kịp nghĩ làm thế nào đối phương biết được chuyện này, vội vàng hỏi: “Sao anh lại biết anh ấy? Bây giờ anh ấy đang ở chỗ nào?”

Giang Phong hiểu được phản ứng của cô ấy, dù sao thì đột nhiên có được tin tức của người mình tâm tâm niệm niệm cả năm năm, không kích động mới là kỳ quái đấy!

Hắn mỉm cười noi: “Cô chủ Doãn, đừng kích động, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói!”

Doãn Giai Lỵ lúc này mới ý thức được bản thân đã thất lễ, vội vàng đè xuống kích động trong lòng, thuần thục rót cho Giang Phong một chén trà cỏ xương gà lạnh, hơi lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút kích động, chỗ tôi chỉ có đơn sơ như vậy, nếu anh không chê thì xin mời anh chén trà lạnh này!”

Giang Phong nói tiếng cám ơn, sau đó nhận lấy chén trà.

Đối với người Quảng Đông và Quảng Tây mà nói, phát hỏa đã là chuyện thường tình, cho nên món trà lạnh này với họ thật sự không khác lắm so với trà bình thường, có thể uống một chén bất cứ lúc nào, mà dường như lúc nào uống cũng phù hợp.

Lúc này, Doãn Giai Lỵ mới bình tĩnh lại được, hỏi: “Bà mối Giang, vừa rồi anh nói khách của anh chính là đại anh hùng tôi đã đau khổ tìm kiếm năm năm, sao anh lại biết được chuyện này?”

Giang Phong cười nói: “Tôi là trong lúc vô tình lướt mạng bắt gặp bài đăng tìm người mà cô đăng, cho nên mới biết được chuyện này.”

Doãn Giai Lỵ bừng tỉnh đại ngộ, cô hai năm này không chỉ đơn giản là chạy đến các bệnh viện hỏi thăm tin tức của những bệnh nhân bị bỏng, mà còn ở trên mạng đăng bài tìm người, đáng tiếc vẫn luôn không tìm thấy người cô muốn tìm.

Bây giờ bà mối này lại đột nhiên tìm tới cửa nói khách của hắn chính là người cô muốn tìm, sau khi qua cơn kích động, trong lòng cô cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, sợ là có hiểu lầm gì ở đây.

“Bà mối Giang, anh có ảnh chụp của vị khách đó không? Có thể cho tôi nhìn một chút được không?”

Giang Phong vừa lấy điện thoại ra, vừa nói: “Đương nhiên là có ảnh chụp, chỉ là đã năm năm trôi qua, trên mặt anh ấy lại có vết sẹo, không biết cô có thể nhận ra được hay không!”

Doãn Giai Lỵ khẳng định nói: “Cái này anh yên tâm, nếu thật sự là anh ấy, tôi nhất định sẽ nhận ra được!”

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó mở ảnh chụp của Lam Chí Huy ra, đưa cho cô, nói: “Người này chính là anh ấy, cô xem một chút xem có đúng là người cô đã luôn tìm kiếm kia không.”

Doãn Giai Lỵ hai tay run rẩy nhận lấy điện thoại, sau đó bắt đầu đưa mắt về phía màn hình điện thoại, đập vào mắt là một khuôn mặt với vết sẹo nhìn hơi dọa người, có điều vì vết bỏng trên mặt cũng không quá nghiêm trọng, ngược lại cũng không khủng bố nhưng những vết bỏng lớn trên phim ảnh kia.

Doãn Giai Lỵ tập trung quan sát ánh mắt của người trong hình, kết quả càng nhìn cô càng kích động, ánh mắt của người đàn ông trong màn hình này gần như giống nhau như đúc với ánh mắt người đàn ông trong trí nhớ kia của cô.

Cô dám chắc rằng đây chính là vị đại anh hùng cô vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.

Giờ phút này, Doãn Giai Lỵ mím môi, nước mắt bắt đầu tranh nhau rơi xuống.

Cô vẫn nhớ vào năm năm trước, lúc vị đại ca ca này xông vào biển lửa tìm tới cô nhìn đẹp trai rạng ngời như vậy, nhưng bây giờ, gương mặt đẹp trai kia lại xuất hiện một vết sẹo xấu xí, khiến cô vô cùng đau lòng.

Giang Phong nhìn sắc mặt của cô có biến hóa, liền nói: “Anh ấy đã đến nơi tôi hẹn trước đó, đã từng tham gia xem mắt hơn ba mươi lần, đáng tiếc vì khuôn này mà bị người ta ghét bỏ, không có người phụ nữ nào để ý tới anh ấy.

Doãn Giai Lỵ khóc không thành tiếng, cô có thể tưởng tượng ra được, một người đàn ông đi xem mắt ba mươi mấy lần, mỗi lần đều bị người khác ghét bỏ, cảm giác kia đau đớn đến nhường nào.

Mà tất cả đều là vì cô mà ra, nếu như không phải vì cứu cô, anh ấy cũng sẽ không thể trở thành bộ dáng như vậy.

Mạng của cô là do chính anh ấy dùng gương mặt của mình để đổi lấy.

Phần ân tình này, cô đời này cũng không rõ, điều duy nhất có thể làm chính là gả cho anh ấy, sau đó chăm sóc anh ấy cả đời!

Giang Phong nhìn Doãn Giai Lỵ khóc không thành tiếng, kính nể nói: “Anh ấy là một đại anh hùng, dám mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa để cứu một cô gái xa lạ. Mà cô cũng là một cô gái có tình có nghĩa, chuyện cũng đã qua năm năm, vậy mà cô vẫn còn kiên trì đi tìm người.”

Doãn Giai Ly giật hai tờ giấy ăn lau nước mắt, nói: “Bà mối Giang, tôi muốn gặp anh ấy!”

Giang Phong nhấp một hớp trà lạnh, nói: “Muốn gặp người thì rất dễ dàng, có điều cô định lấy thân phận gì gặp anh ấy?”

Doãn Giai Lỵ hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Phong, hắn muốn hỏi cô muốn dùng thân phận đối tượng đi xem mắt gặp người, hay là lấy thân phận người được cứu năm năm trước đi gặp ân nhân.

Doãn Giai Lỵ cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi muốn lấy thân phận đối tượng xem mắt bình thường để gặp anh ấy, phiền bà mối Giang giấu chuyện này giúp tôi, chờ đến khi anh ấy tiếp nhận tôi rồi, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện năm đó sau.”

Lúc này, có khách tới mua hai chén trà cỏ xương gà lạnh.

Chờ khách đi rồi, Giang Phong mới gật đầu nói: “Không thành vấn đề, có điều tôi cũng mong cô sẽ thương lượng chuyện này với cha mẹ cẩn thận, chờ đến khi cô có được sự đồng ý từ cha mẹ rồi, tôi lại sắp xếp cho hai người gặp mặt cũng không muộn!”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu nói: “Ừm, cũng tốt, vậy trước anh nói cho tôi về tình huống của anh ấy một chút đi, mặc dù tôi nhận ra anh ấy, nhưng tôi thật sự hoàn toàn không biết gì về anh ấy cả.”

Giang Phong một hơi uống hết chỗ trà lạnh còn lại, xong mới nói: “Anh ấy tên là Lam Chí Huy, hình như cũng là người huyện Linh Thủy như cô, từ khi còn nhỏ đã trở thành cô nhi, là được chú của mình nuôi lớn. Người chú này đối với anh ấy có thể nói là ân nặng như núi, vì chăm sóc đứa cháu cô nhi mà ngay cả vợ cũng không cưới.

Anh ấy vì mặt bị hủy dung, rất nhiều việc đều không làm được, trước mắt đang làm công nhân bảo vệ môi trường, điều kiện cuộc sống không tốt lắm, có điều cũng may chỗ quê nhà có tin giải tỏa khu dân cư, nếu như chứng thực xong, có thể một lần lật mình trở thành phú ông trăm vạn.”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy lại suýt chút nữa rơi lệ, xem ra vết bỏng này không chỉ ảnh hưởng tới việc tìm vợ, mà còn ảnh hưởng đến cả vấn đề tìm việc làm, thậm chí đi ra ngoài cũng phải nhận lấy ánh mắt khác thường của người khác.

Nghĩ tới đây, Doãn Giai Lỵ âm thầm thề thốt trong lòng: Cô đời này nhất định phải yêu thương anh ấy thật tốt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận