Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1008: Giang Ông Mai, Ánh Mắt Của Cậu Đúng Là Tuyệt (2)

Sáu giờ chiều.

Tỉnh thành tỉnh Quế.

Tại một căn phòng cho thuê nào đó tại đường Tây Hương, Trần Vĩnh Quý với gương mặt che kín nếp nhăn đang chuẩn bị đồ ăn cho mình: Một đĩa lạc rang, một đĩa rau xào, một đĩa ớt xào thịt. Ngoài ra còn có một chén cơm, hai chai bia.

Dạng cơm nước này đối với Trần Vĩnh Quý mà nói đã là một bữa ăn vô cùng xa hoa rồi.

Trần Vĩnh Quý năm nay 51 tuổi, có bốn người con, trừ con gái đầu đã đi làm thì ba người con gái còn lại đều còn đang đi hợc, hai đứa là sinh viên một đứa là học sinh trung học, áp lực gia đình vô cùng lớn.

Trần Vĩnh Quý không được học hành gì nhiều, cũng không có kỹ thuật gì, đương nhiên là không thể tìm được một công việc có đãi ngộ tốt. Trước mắt hắn đang làm bảo an tại tỉnh thành nơi này, một tháng đại khái được ba bốn ngàn tệ tiền công.

Ngoại trừ tiền ăn và một số tiền tiêu xài cần thiết ra, dù là Trần Vĩnh Quý đã vô cùng tiết kiệm, một tháng cũng chỉ có thể tiết kiệm được hai ngàn tệ, miễn cưỡng đủ cho ba đứa con gái còn lại sinh hoạt.

May mắn thay, bây giờ sinh viên đều được hỗ trợ vay vốn, cộng với con gái đầu đã đi làm, vợ hắn ở quê chăm sóc vườn trái cây nhỏ, lại thuận tiện nuôi chút gà vịt gì đó, ít nhiều cũng có thể kiếm được một chút tiền. Cho nên, cuộc sống trong nhà cũng không quá tệ, chỉ là không tích lũy được tiền mà thôi.

Trong lòng của Trần Vĩnh Quý cảm thấy rất sầu muộn, hai đứa con gái thì không có gì, phụ nữ ở thời đại này không lo không gả được. Hắn sầu muộn là vì hai đứa con trai.

Hắn cũng nghĩ qua việc làm chút chuyện buôn bán nhỏ, tích lũy chút tiền vốn cưới vợ cho hai đứa con trai. Nhưng mà muốn kinh doanh thì cần bỏ ra không ít tiền vốn, kinh tế trong nhà vốn đã có chút sít sao, hắn nào có dũng khí lấy toàn bộ gia sản đi làm ăn chứ!

Lỡ như thiệt thòi thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Hắn đã nghĩ kỹ, con trai lớn còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học. Đến lúc đó, không chỉ có gánh vác trong nhà giảm bớt, còn nhiều thêm một chủ lực kiếm tiền. Hắn sẽ làm chút buôn bán nhỏ, cũng không cần lo trước lo sau giống như bây giờ nữa. Dù là thật sự thiệt thòi thì nhà bọn họ còn gánh vác được.

Sau khi dọn sạch đống thức ăn và hai chai bia, Trần Vĩnh Quý thoải mái cầm cây tăm, vừa xỉa răng vừa móc điện thoại di động mấy trăm tệ ra, gọi điện thoại cho bạn già, hỏi thăm tình hình trong nhà một chút.

Sau khi nói mấy phút và cúp điện thoại, Trần Vĩnh Quý liền ra ngoài tản bộ tiêu cơm.

Khu nhà hắn ở cách sông Vĩnh Giang khá gần, đi đường cũng chỉ cần mười mấy phút mà thôi, hắn mỗi ngày ăn xong cơm tối đều sẽ đến đây tản bộ một hồi.

Sông Vĩnh Giang là sông mẹ của tỉnh thành, cũng là danh lam nổi tiếng của tỉnh thành. Hai bên bờ sông có cây xanh râm mát, phong cảnh tươi đẹp, rất nhiều người đều thích đến nơi này tản bộ vào ban đêm.

Trên đường đi đến sông Vĩnh Giang, điện thoại di động của Trần Vĩnh Quý bỗng nhiên vang lên. Hắn cầm lên xem xét, phát hiện dãy số đến từ quê quán Úc Lâm, liền kết nối điện thoại, nói: "A lô!"

Trong điện thoại di động truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: "Xin chào, xin hỏi là Trần Vĩnh Quý đúng không?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Tôi là Trần Vĩnh Quý, xin hỏi cậu là ai?"

Giọng nam trẻ tuổi nói: "Chào chú Trần, cháu là Giang Phong, là người mai mối đến từ phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc. Cháu nghe nói con gái đầu của chú còn chưa có đối tượng. Cháu có một khách hàng không tệ muốn giới thiệu cho nàng, không biết chú Trần có tiện gặp mặt nói chuyện một chút hay không?"

Trần Vĩnh Quý nghe vậy thì hơi kinh ngạc, con gái đầu của hắn mới 23 tuổi, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người làm mối tìm tới cửa muốn giới thiệu đối tượng cho nàng.

Tục ngữ nói trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, sau khi con gái trưởng thành, người làm cha mẹ rất khó từ chối mấy người làm mối, cho dù hài lòng với đối tượng mà người làm mối giới thiệu hay không, ít nhất cũng có thể có nhiều thêm mấy sự lựa chọn.

Bởi vậy, Trần Vĩnh Quý hơi trầm ngâm một lúc mới nói: "Gặp mặt nói chuyện cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tôi bây giờ không ở quê, mà đang ở tỉnh thành."

Giang Phong mỉm cười nói: "Chú Trần, cháu cũng đang ở tỉnh thành, không biết chú bây giờ đang ở chỗ nào, nếu như thuận tiện thì hiện tại cháu đi qua tìm chú."

"Thuận tiện, tôi đang ở thôn XX đường Tây Hương, đang chuẩn bị đến bờ sông tẩn bộ một chút!"

"Cháu biết nơi này, cháu bây giờ sẽ lập tức đi qua, lát nữa chúng ta gặp mặt tại bờ sông đi!"

"À, được, vậy tôi đi qua đó trước, cậu đến bờ sông thì gọi điện thoại cho tôi."

“Ừm, vậy trước tiên cứ như này, chúng ta lát nữa gặp."

"Được, lát nữa gặp."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận