Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1182: Phong Tục Kỳ Hoa (3)

Nhiệt độ không khí Thành Đô bên này thì hơi se lạnh vào sáng sớm và buổi tối, ban ngày thì nhiệt độ không khí lại khá dễ chịu.

Dưới sự sắp xếp của Giang Phong, một nhà ba người Hồng Tiểu Vĩ từ Trùng Khánh đi tới Thành Đô, cùng một nhà bảy người của Lâm Tiểu Uyển (bao gồm cả một nhà ba người của anh trai Lâm Tiểu Uyển) gặp mặt.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng cao cấp.

Xem mắt ở Trung Quốc, nếu như chỉ có nam nữ chính thì gặp mặt ở quán cà phê, ở cửa hàng trà sữa, ở tiệm tạp hoá hay là gặp mặt trực tiếp ở công viên cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng nếu như hai bên mang theo cha mẹ cùng tới thì 90% đều sẽ lựa chọn gặp mặt tại nhà hàng, nhà trai mời khách, vừa ăn vừa nói chuyện, đây là phương thức xem mắt thường thấy nhất ở Trung Quốc.

Buổi xem mắt này là do đại sư mai mối được cả nước vinh danh đáp cầu dắt mối, cho nên cả hai bên đều cực kì coi trọng, nhân vật nam nữ chính cũng cẩn thận trưng diện một phen.

Hồng Tiểu Vĩ bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu đậm, màu sắc của áo len rất tôn lên màu da của hắn, mà kiểu dáng hơi bó lại để lộ dáng người cực chuẩn của hắn. Cổ áo len được thiết kế hình chữ V, hơi mở, để lộ vừa phải đường nét sắc bén phần cổ. Bên ngoài là chiếc áo khoác màu đậm bằng da, tăng thêm cảm giác trưởng thành vào chút tinh tế cho tổng thể tạo hình.

Bên dưới là một chiếc quần jean màu đậm, loại quần này vừa kinh điển lại vừa thời thượng, quần jean và áo len phối với nhau khiến tạo hình chỉnh thể lại càng thêm hài hoà. Dưới chân là một đôi giày da màu nâu, trên giày có ít đường vân và thiết kế chi tiết, để lộ dáng vẻ thời thượng và gu thẩm mỹ thời trang tinh tế.

Còn Lâm Tiểu Uyển thì mặc một chiếc áo len dáng dài nữ tính màu kaki, chiếc áo len này chất liệu mềm mại thoải mái, mặc rất dễ chịu, thể hiện khí chất ưu nhã của cô. Màu sắc áo len ấm áp nhu hoà, rất tôn lên màu da của cô. Áo len không quá bó sát, nhưng cực kì tôn lên dáng người của cô ấy.

Phía dưới, cô lựa chọn một chiếc quần jean eo cao, dáng thẳng, chiếc quần này tôn lên toàn bộ đôi chân thon dài của cô, đồng thời thiết kế eo cao cũng kéo dài tỉ lệ thân hình của cô.

Để tăng thêm chút cảm giác nữ tính tinh tế, Lâm Tiểu Uyển còn phối thêm một đôi ủng cao gót ngắn tinh xảo, sau đó lại phối thêm một chiếc áo khoác cashmere dài, nhìn vào cảm giác mười phần thời thượng.

Để tô điểm thêm cho bộ trang phục, Lâm Tiểu Uyển còn thắt một chiếc khăn quàng cổ cashmere nhỏ, giúp tăng cảm giác mềm mại cho phần cổ. Màu sắc của khăn quàng cổ và áo khoác cũng rất phù hợp, giúp cho chỉnh thể tạo hình càng thêm hoàn mỹ.

Tóm lại, bộ đồ hai người mặc tuy là nhìn khá đơn giản, nhưng sau lưng không biết đã hao tốn bao nhiêu tế bào não để phối đồ mới có thể cho ra bộ trang phục hài hoà như vậy.

Giang Phong thay hai bên giới thiệu, người nhà hai bên chào hỏi nhau vài câu, sau đó mới bắt đầu ngồi xuống.

Khung cảnh xem mắt như này, hai năm nay Giang Phong đã trải qua không biết bao nhiêu lần, cũng đã sớm thành xe nhẹ đường quen, cơ bản chỉ cần khơi lên một chủ đề mở đầu thích hợp, để hai bên tự mình trò chuyện là được, không cần phải quản quá nhiều.

Hồng Tiểu Vĩ và Lâm tiểu Uyển là nhân vật nam nữ chính trong buổi xem mắt hôm nay, tự nhiên được sắp xếp ngồi cạnh nhau rồi.

Trước khi hai người gặp mặt, Giang Phong đã nói rõ về tính cách sở thích của đối phương cho họ nghe, chỉ cần không phải người sợ xã giao thì đều có thể dễ dàng tìm được chủ đề chung để trò chuyện.

Huống chi, Hồng Tiểu Vĩ và Lâm Tiểu Uyển cũng có giá trị xứng đôi hôn nhân cực cao, căn bản không cần Giang Phong dẫn dắt chủ đề, hai người đã rất tự nhiên trò chuyện rồi.

Sau một phen khách sáo, Hồng Tiểu Vĩ liền mỉm cười hỏi: “Nghe Giang đại sư nói cô thích đọc sách, không biết cô thích đọc sách thể loại nào?”

Lâm Tiểu Uyển đáp: “Tôi khá thích đọc các tác phẩm lịch sử, ví dụ như « Hán Vũ Đại Đế », « Võ Tắc Thiên », và « Khang Hi Đại Đế », « Hoàng đế Ung Chính », « Hoàng đế Càn Long » của Nhĩ Nguyệt Hà, vân vân.”

Hồng Tiểu Vĩ gật đầu nói: “Những tác phẩm này quả thật rất hay, tác giả của những tác phẩm này đều có bút lực mạnh, có thể khiến cho người đọc có loại cảm giác như bước vào thân lâm kỳ cảnh, nhất là những tác phẩm cô vừa kể trên, khó trách mọi người đều nói ông ấy là tác giả hiểu tâm đế vương nhất.”

Lâm tiểu Uyển tán đồng, nói: “Quả thật là như thế, từ « Khang Hi Đại Đế » đến « Hoàng đế Ung Chính », lại đến « Hoàng đế Càn Long », ông ấy thật sự đã miêu tả lại tâm đế vương đến vô cùng tinh tế.

Tôi thậm chí còn thường xuyên nghĩ rằng nếu như tác giả Nhĩ Nguyệt Hà cũng có thể xuyên về thời cổ đại như trong mấy tiểu thuyết mạng kia thì bất kể ông ấy là thân phận Hoàng đế hay đại thần, dựa vào sự hiểu biết về tâm đế vương của ông ấy, nhất định có thể ăn sung mặc sướng cả đời.”

Hồng Tiểu Vĩ cười nói: “Tưởng tượng này của cô thật sự rất thú vị, nếu như ông ấy thật sự có năng lực này, nói không chừng ông ấy bây giờ đang thực hiện khát vọng cả đời của mình ở một triều đại nào đó trong lịch sử đấy!”

Lâm Tiểu Uyển bị chọc phát cười.

Hai người lấy chủ đề sách làm mở đầu, càng trò chuyện lại càng ăn ý, rất có cảm giác chỉ hận đã gặp nhau trễ như vậy.

Mà một màn này tự nhiên bị người nhà hai bên cho vào trong mắt, trên gương mặt tất cả mọi người đều lộ ra ý cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận