Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 597: Sau Khi Ly Hôn Còn Có Thể Làm Bạn Sao? (3)

"Các bạn đọc theo Tam Thước tôi nhiều năm đều biết, Tam Thước đã từng kết hôn vào mười tám năm trước, chỉ tiếc cuộc hôn nhân kia chỉ duy trì không được ba năm đã phải kết thúc. Trong vòng mười lăm năm qua, Tam Thước từng yêu đương ngắn ngủi hai lần, nhưng đều bởi vì tính cách không hợp mà chia tay. Vốn dĩ bởi vì tuổi tác càng ngày càng lớn, Tam Thước cho là mình cả đời này cũng chỉ có thể làm một cẩu độc thân, nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng hơn một tháng trước lại có tin vui giáng xuống từ trên trời, đưa một nữ tổng tài mỹ lệ rung động lòng người đến trước mặt của tôi. Hôm nay, là ngày tôi và mỹ nữ tổng tài đăng ký kết hôn. Tam Thước tôi lập topic này làm chứng, đời này nhất định sẽ yêu thương mỹ nữ tổng tài thật tốt, cho dù sinh lão bệnh tử đều không rời không bỏ. Ừm, không nói nhiều nữa, cảm ơn các bạn đọc vẫn luôn ủng hộ Tam Thước cho tới tận bây giờ."

Xem hết một chương ngắn gọn này, Lữ Bạch Liên cảm thấy choáng váng!

Chờ đến lúc cô tỉnh táo lại, phát hiện mình sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Giờ phút này, tâm trạng của Lữ Bạch Liên vô cùng phức tạp, mang theo ba phần khó chịu, ba phần tiếc nuối, ba phần thoải mái, còn có một tia tuyệt vọng không biết làm thế nào.

Không biết qua bao lâu, Lữ Bạch Liên mới cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho số điện thoại di động mà cả đời cô cũng không thể quên được kia, nội dung tin nhắn chỉ có ba chữ: Chúc mừng anh.



Thành phố C tỉnh Quế.

Tại một quán trà nào đó, Lý Cảnh đang nhàn nhã uống trà nói chuyện với bạn.

Là một người có bạn bè khắp nơi, quán trà của Lý Cảnh xưa nay không thiếu bạn bè, mỗi ngày ít nhất đều có mấy người bạn tới uống trà nói chuyện phiếm với hắn.

Mấy người đàn ông tập hợp một chỗ, trò chuyện về phụ nữ có thể nói là chủ đề vĩnh hằng, lúc này mấy người đàn ông trung niên đang trò chuyện về người phụ nữ bỏ lỡ khiến bọn hắn cảm thấy tiếc nuối nhất.

Người đàn ông trung niên cao miễn cưỡng đạt tới một mét bảy, nhưng tướng mạo lại vô cùng đẹp trai nhân thở dài: "Tôi lúc trước từng bỏ lỡ một người phụ nữ cực phẩm, đáng tiếc lúc đó tôi không biết trân quý, chờ sau khi biết rõ cô ấy tốt như nào thì cô ấy đã bặt vô âm tín, muốn tìm cũng không tìm được, ai…"

"Anh Kim, người chưa từng thiếu phụ nữ như anh lại còn có một người phụ nữ cực phẩm khiến cho anh nhớ mãi không quên?"

"Anh Kim, anh đã bỏ lỡ kiểu phụ nữ cực phẩm như nào vậy? Nói cho anh em biết một chút đi!"

"Anh Kim, nói một chút về chuyện xưa của anh đi."

"Được, vậy tôi sẽ nói cho các người một chút."

Dưới sự thúc giục của mọi người, anh Kim bắt đầu nói về quá khứ yêu đương năm đó của mình, "Người phụ nữ kia cực kỳ xinh đẹp, dáng người càng cực phẩm, còn nghe lời tôi tuyệt đối, khuyết điểm duy nhất chính là trong nhà tương đối nghèo, chỉ là một em gái bán quần áo. Khi đó tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện, một lòng chỉ muốn tìm phú bà, cho nên tôi vẫn luôn dây dưa không chịu kết hôn với cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng thông minh, chắc là đã đoán được tâm tư của tôi. Vào một ngày nào đó, tôi đang đánh bài với bạn bè, cô ấy gửi cho tôi mấy tin nhắn, nói cô ấy đang ở nhà ga, sắp phải rời khỏi thành thị này. Nếu như tôi muốn cưới cô ấy thì đến tìm cô ấy trước khi xe lửa xuất phát, sau đó cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn. Nếu như tôi không muốn cưới cô ấy, cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất trong thế giới của tôi, để cho tôi vĩnh viễn không thể tìm thấy cô ấy. Lúc đó tôi đang chủ tâm đánh bài, hơn nữa cũng không quá coi trọng cô ấy, chỉ nhắn lại một câu là ‘em đừng gây chuyện nữa, đánh bài xong anh sẽ đi tìm em’. Kết quả, đánh xong ván bài, lúc tôi liên hệ với cô ấy, mới phát hiện đã không liên lạc được bữa. Đến trạm xe lửa tìm cũng không tìm được người, về phòng cho thuê, phát hiện cô ấy đã mang đi mọi thứ của cô ấy, đến chỗ làm tìm, phát hiện cô ấy đã từ chức. Tóm lại, cô ấy chắc là đã hoàn toàn tuyệt vọng về tôi rồi, ra đi vô cùng dứt khoát, không lưu lại cho tôi chút đường lui nào. Con người mà, luôn luôn hèn như vậy, lúc có thì không biết trân quý, chờ sau khi mất đi mới thấy quý giá như này, sau này tôi điên cuồng đi tìm cô ấy, dùng hết tất cả biện pháp. Chỉ tiếc, mười mấy năm trôi qua, cô ấy vẫn bặt vô âm tín, khiến cho tôi bây giờ cứ nhớ lại đều hối hận muốn đập đầu vào tường."

Nghe đến đó, Lý Cảnh nhịn không được mà nói: "Anh Kim, cô gái này đúng là không đơn giản, làm việc quả quyết như thế, nói một không hai, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội nhỏ nhoi, nhất định sẽ có thành tựu trong sự nghiệp."

Anh Kim thở dài, nói: "Lúc đó cô ấy cũng nói là muốn phấn đấu cùng tôi, gây dựng sự nghiệp một phen, chỉ tiếc là lúc đó tôi nghe không lọt tai mấy câu nói hư vô này, chỉ một lòng muốn tìm phú bà, thật là có mắt không tròng mà!"

Người bạn Giáp nói: "Cô gái này đúng là đủ hung ác, không đi thì thôi, ra đi sẽ không để lối thoát. Nếu như lúc đó anh Kim kết thúc ván bài và đến nhà ga đi tìm cô ấy, quỹ đạo cuộc đời của anh chắc là đã hoàn toàn thay đổi rồi."

Anh Kim gật đầu nói: "Không nói đến việc đi cùng cô ấy có thể lập nghiệp như nào, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ không kém hơn người khác."

Lý Cảnh hỏi: "Anh Kim, anh không đến quê quán của cô ấy để tìm kiếm sao?"

Anh Kim lắc đầu nói: "Tôi chưa từng đến nhà của cô ấy, chỉ biết là người của thành phố Sầm, nhưng mà một thành phố rộng lớn như vậy, không biết địa chỉ chính xác, muốn tìm được nhà cô ấy thì chẳng khác nào là mò kim đáy biển cả."

Ngay tại lúc bọn hắn đang nói chuyện phiếm, một cô gái dáng vẻ xinh đẹp và rất có khí chất đi vào quán trà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận