Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 502: Rung Động Đến Nghẹn Ngào (3)

Ngày hôm sau.

Mọi người dậy thật sớm, Đường An Quân và Liễu Y Y cũng chạy tới từ sớm.

Lúc hai vợ chồng Giang Phi tới còn cầm theo hai túi đồ ăn sáng, là bánh bao, màn thầu, sữa đậu nành, nước ngô các loại.

Ăn sáng xong cũng đã sắp tới thời gian làm lễ, đây cũng không phải lần đầu làm lễ tân gia của Giang gia, cuối năm ngoái cũng đã từng làm một lần ở quê, lần này có thể xem như xe nhẹ đường quen.

Toàn bộ quá trình lễ chỉ có mấy phút, sau khi nghi lễ kết thúc, một đám phụ nữ dưới sự dẫn dắt của Giang mẫu bắt đầu nấu cơm, buổi trưa mọi người sẽ ăn cơm ở nhà.

Ở ngoài chiếc ban công cực lớn mặt hướng về sông, Trương Cường vừa thưởng thức ảnh sông vừa nói với cháu trai họ ngoại bên cạnh: “Tiểu Phong, anh họ và em họ con không muốn đi tới Quảng Đông làm việc nữa, muốn trở về thử kinh doanh buôn bán, con cũng biết hai đứa nó đọc sách không được, cũng không thành thạo nghề nào cả, cũng không biết hai đứa nó có thể kinh doanh buôn bán cái gì được đây.

Tiểu Phong, con có trình độ văn hóa cao, ánh mắt tốt, giao thiệp rộng, nếu được, con giúp cậu tham mưu một chút, xem anh họ và em họ con trong tình huống này rốt cuộc nên kinh doanh cái gì thì tốt?”

Nghe cậu nhỏ nói như vậy, Giang Phong không nhịn được cười: “Cậu nhỏ, thật ra vấn đề này đoạn thời gian trước con cũng nghĩ tới rồi, chỉ là gần đây vẫn luôn bận rộn cho nên chưa có thời gian làm chuyện này, tất nhiên, giờ cậu nhỏ đã nhắc tới, con cũng sẽ nói một chút góc nhìn của con.”

Trương Cường nghe vậy thì vui mừng trong lòng: “Ừ, vậy con nói thử một chút đi.”

“Con đã cân nhắc qua không ít ngành nghề, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nghề này là tương đối thích hợp với anh họ và em họ.”

“Nghề gì vậy?”

“Thu gom sắt thép phế thải!”

Trương Cường kinh ngạc: “Thu gom sắt thép?”

Giang Phong gật đầu: “Cậu nhỏ, cậu cũng đừng khinh thường nghề thu gom sắt thép phế thải, con có hai vị khách cũng làm nghề này, một người bây giờ thu nhập một tháng mười vạn, một người thu nhập một tháng gần trăm vạn.”

Trương Cường trừng to mắt: “Ông trời ơi, thu sắt thép phế thải mà có thể kiếm tiền được như vậy sao?”

Giang Phong cười: “Cậu nhỏ, cậu không cho rằng thu gom sắt thép phế thải cũng giống như những người thu phế phẩm kia, đạp chiếc xe đạp chạy khắp hang cùng ngõ hẻm đấy chứ?”

Trương Cường cười hắc hắc, trong đầu ông vừa rồi đúng thật là đã hiện lên suy nghĩ như vậy.

“Thu gom sắt thép phế thải là một sản nghiệp dây chuyền hoàn chỉnh, loại đạp xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu phế liệu kia có thể xem như là tầng thấp nhất, lên một cấp là loại trạm thu hồi phế thải kia.”

Giang Phong tiếp tục phổ cập tri thức cho cậu nhỏ của mình: “Ở trạm thu hồi phế thải này, bình thường sẽ phân loại rác thải phế phẩm ra, ví dụ như sắt thép thì sẽ bán cho các nhà máy chế biến sắt thép, giấy lộn thì bán cho các nhà máy chế biến giấy, vân vân.

Còn cái con nói phù hợp với anh họ em họ chính là loại nhà máy chế biến sắt thép.

Nhà máy chế biến sắt thép phụ trách nén các loại phế phẩm bằng sắt thép đã được phân loại ở trạm thu hồi phế thải, sau đó bán lại cho các xưởng sắt thép có tiếng, quá trình đại khái chính là như vậy.”

Trương Cường vừa nghe vừa liên tục gật đầu, dường như nghe hiểu, nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì, chỉ hỏi: “Tiểu Phong, con nói trạm thu hồi phế thải, đầu tư vào cái này có lẽ cũng không cần quá nhiều, nhưng nghe ý con là muốn làm nhà máy chế biến sắt thép, cái này chỉ sợ sẽ phải đầu tư một lượng không nhỏ đi?”

Giang Phong gật đầu: “Cái này quả thật phải rót vào một khoảng tiền kha khá, nhất là nếu chọn trực tiếp bán sắt thép phế thải cho các xưởng sắt thép kia, thì sẽ có khả năng kết toán lớn nhỏ không đồng nhất.

Có lúc một tuần kết toán một lần, có lúc lại mười ngày một lần, cũng có khi nửa tháng, thậm chí là một tháng mới kết toán một lần, nếu như số lượng cao thì không có tài chính mấy ngàn vạn sẵn thì căn bản không quay vòng nổi.”

Trương Cường nghe vậy cười khổ: “Tiểu Phong, con đang nói đùa gì vậy! Tài chính mấy ngàn vạn đầu tư làm ăn lớn, anh họ, em họ con có thể quản nổi sao?”

Giang Phong cười nói: “Cậu nhỏ, cậu trước nghe hết lời con nói đã, cái con nói vừa rồi là nếu như trực tiếp bán cho xưởng sắt thép, trừ cái đó ra còn có một con đường khác, đó chính là bán hàng cho những ‘ông chủ sắt’, để những ‘ông chủ sắt’ này kiếm tiền chênh lệch.

Nếu như những người trung gian này đều dùng tiền mặt thanh toán hóa đơn nhận hàng, như vậy cũng không cần lo xưởng sắt thép bên kia ép tiền hàng, lượng đầu tư vào cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều, khoảng tầm trăm tám mươi vạn là có thể giải quyết ổn thỏa.”

Trương Cường nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, xong lại lắc đầu, nói: “Tiểu Phong, cái này cũng không được, đừng nói là trăm tám mươi vạn, kể cả có là mười vạn, tám vạn, cậu nhỏ cũng không gom ra được, từ đâu ra nhiều tiền vốn như vậy cho hai đứa nó cầm đi giày vò chứ!”

Giang Phong nói: “Dì nhỏ nhà em họ Phùng Thanh hiện cũng không có chuyện gì làm, cũng chơi bời lêu lổng, cho nên việc buôn bán này có thể để em họ Phùng Thanh và Phùng Thiến cùng nhau làm. Như vậy, phía dì nhỏ bên kia chia nửa tiền, chỗ cậu bên này để con trước hỗ trợ thêm một chút, chờ kiếm được tiền thì trả lại cho con sau cũng được.”

Trương Cường có chút kích động trong lòng: “Tiểu Phong, việc buôn bán này thật sự có thể kiếm tiền chứ?”

Giang Phong tự tin cười nói: “Cậu nhỏ cứ yên tâm đi, đến lúc đó con lại lên tiếng chào hỏi ông chủ lớn làm buôn bán sắt thép phế thải ở Quảng Đông kia, nhờ anh ấy hỗ trợ chiếu cố một hai, như vậy kể cả không kiếm được đồng tiền lớn, nhưng mỗi tháng kiếm tám vạn mười vạn hẳn là cũng không khó.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận