Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1130: Anh Đẹp Trai, Anh Đây Là Đang Ám Chỉ Tôi Cái Gì?

Sáng ngày hôm sau.

Thôn Bà Sơn.

Cha Quan tiếp tục ngồi ở trước cửa nhà mình dệt chiếc ghế mây còn dang dở ngày hôm qua, thủ pháp của hắn thành thạo, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.

Tối hôm qua, con gái đến thị trấn để xem mắt, biết bọn họ làm cha mẹ vẫn ở nhà đợi tin, vì vậy hơn mười giờ đã gọi điện thoại về cho bọn họ.

Ở trong điện thoại, con gái nói cho bọn họ biết, buổi xem mắt đối tượng do Giang đại sư quả thật không tệ, là mẫu người cô thích, mà nhà trai đối với cô cũng rất có hảo cảm, hai người sẽ cố gắng đến với nhau.

Kết quả này, khiến cha mẹ Quan vui mừng khôn nguôi.

Con gái có sự nghiệp thành công, mới có 28 tuổi cũng đã là trưởng trấn, thành tích này đã vượt qua sự mong đợi của người làm cha như hắn.

Điều duy nhất bận tâm là chuyện hôn nhân đại sự của cô.

Bây giờ duyên phận của con gái đã đến, nếu như cô với đối tượng xem mắt thành công, vậy đời này của cha Quan tâm niệm đã hoàn thành!

Hắn mặc dù là một ông lão làm nông không có kiến thức gì nhiều, nhưng từ khi sau khi con gái làm công chức hắn mưa dầm thấm đất, cũng hiểu con gái muốn tiến xa trong sự nghiệp quan trường, ngoại trừ năng lực làm việc xuất sắc còn phải có sự hỗ trợ của bối cảnh gia đình cũng rất là quan trọng.

Nhà họ Quan bọn họ mấy chục đời đều là nông dân trung thực, đương nhiên không giúp được gì cho con gái mình về gia cảnh.

Nhưng nếu như con gái với đối tượng xem mắt đến từ Trung Hải thành đôi, thì gia cảnh của người đàn ông đó sẽ là động lực thúc đẩy con gái thăng quan tiến chức, điểm này cha Quan nhìn thấy vẫn là vô cùng thấu triệt.

Có lẽ, con gái thật sự có thể trở thành quan lớn...

Nghĩ tới đây, nụ cười của cha Quan trên mặt càng thêm xán lạn hơn!

...

Lúc Chu Thiên Phong tỉnh lại, đã là một giờ chiều rồi.

Tùy tiện rửa mặt một chút, lại thay quần áo khác, Chu Thiên Phong liền ra ngoài chuẩn bị ăn chút gì đó, đợi no bụng xong lại trở về xem lại bài hát tối hôm qua viết.

Những người quen thức đêm sẽ không thấy ngon miệng khi mới thức dậy, Chu Thiên Phong cũng không muốn ăn cơm, liền tùy tiện tìm một quán mì, ăn một bát mì đơn giản.

Sau khi ăn xong, Chu Thiên Phong liền trở về phòng thu âm và từ từ sửa chữa một số sai sót nhỏ trong bản nhạc, để bản nhạc trở nên êm dịu hơn, đồng thời cũng bắt đầu làm biên khúc.

Nếu như sáng tác là xây dựng một ngôi nhà, vậy thì biên khúc chính là quá trình trang trí và làm đẹp, tầm quan trọng của nó cũng không thể bỏ qua.

Chu Thiên Phong sinh ra trong một gia đình âm nhạc, hắn am hiểu nhất là soạn nhạc, nhưng bất kể là lời bài hát hay là biên khúc đều hiểu, hơn nữa trình độ còn không thấp.

Trong khi Chu Thiên Phong cẩn thận mài giũa tác phẩm mới của mình, Giang Phong cùng Từ Tuyết Linh cũng đến Quảng Châu, một thành phố lịch sử và văn hóa nổi tiếng.

"Cô Từ, cô tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, để tôi đi gặp đối tượng xứng đôi với cô trước, đợi tôi sắp xếp xong xuôi lại gọi điện thoại cho cô." Giang Phong nói.



Từ Tuyết Linh gật đầu nói: "Được, Giang đại sư."

Thế là, hai người liền chia nhau ra, Từ Tuyết Linh tìm một khách sạn 5 sao nghỉ ngơi, mà Giang Phong thì đi thẳng đến phòng thu âm của Chu Thiên Phong.

Ba giờ chiều, Giang Phong đi tới nơi cần đến.

...

"Tùng tùng tùng!"

Ngay khi Chu Thiên Phong đang thử chơi tác phẩm mà hắn vừa sáng tác, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, trong lòng hắn có chút ngạc nhiên, phòng thu âm này chỉ là nơi hắn dùng để làm sáng tác, lại không được công khai với bên ngoài, cha mẹ hắn cũng không có khả năng tới nơi này tìm hắn, tại sao lại có người đến gõ cửa chứ?

Chu Thiên Phong đi tới, mở cửa ra, phát hiện người gõ cửa chính là một người thanh niên đẹp trai, hơn nữa anh chàng đẹp trai này nhìn lên rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra được.

Thanh niên đẹp trai mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi là Chu Thiên Phong tiên sinh đúng không?"

Chu Thiên Phong phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Tôi là Chu Thiên Phong, xin hỏi anh là ai? tìm tôi có chuyện gì không?"

Thanh niên đẹp trai nói: "Chu tiên sinh, tôi tên là Giang Phong, là ông mai đến từ công ty mai mối hạnh phúc..."

Chu Thiên Phong nghe đến đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, bật thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, anh chính là Giang đại sư nổi tiếng kia!"

Giang Phong cười nói: "Không dám, đều là những người ái mộ nâng đỡ."

Chu Thiên Phong vội vã dùng tay làm dấu mời, chào hỏi: "Giang đại sư mời vào, phòng của tôi có chút bừa bộn, mong ngài thông cảm...!"

"Chu tiên sinh khách khí!"

Sau khi mời Giang Phong vào, Chu Thiên Phong hỏi: "Giang đại sư, ở chỗ tôi chỉ có trà lạnh với nước suối, ngài muốn uống gì?"

Giang Phong nói: "Vậy thì cho tôi một chai nước suối!"

Chu Thiên Phong cầm nước suối đưa cho Giang Phong, sau đó mỉm cười hỏi: "Giang đại sư, ngài ở xa ngàn dặm tới đây, là muốn giới thiệu đối tượng cho tôi sao?"

Giang Phong cười gật đầu nói: "Đúng, nếu như Cha tiên sinh đã biết, vậy hẳn là cũng biết rõ tôi am hiểu thôi toán nhân duyên đúng chứ?"

"Ừm, Giang đại sư năng lực thôi toán nhân duyên của ngài có một không hai, cái này tôi biết rõ."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận