Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 101: Cháu Chỉ Là Tìm Đúng Người Làm Mai Thôi

Phan Châu.

Lệ Hồ Sơn Trang.

Đây là một trong những quán bán món Quảng Đông nổi tiếng nhất Phan Châu.

Kể từ khi Lý Hưng Văn hợp tác với Ngụy Nguyên Châu, hầu như mỗi lần tặng quà đều mời ông ta đến Lệ Hồ Sơn Trang ăn cơm, lần này cũng không ngoại lệ.

Ngụy Nguyên Châu năm nay năm mươi sáu tuổi, không nói ngoại hình bình thường, chiều cao cũng chỉ có một mét sáu ba, cộng thêm đầu hói cùng dáng người to béo, có thể dùng chữ “xấu” để hình dung.

Hai bên gặp mặt chào hỏi.

Trong lúc đợi lên món, Ngụy Nguyên Châu nhìn hai người xứng đôi vừa lứa đang ngồi đối diện, ông ngưỡng mộ nói: “Cậu Văn này, cậu không chỉ giỏi kinh doanh, thậm chí còn rất biết cách tìm vợ, cuộc sống thật viên mãn. Nếu thằng nhóc nhà chú có nữa bản lĩnh như cậu, chú có chết cũng yên lòng.”

Lý Hưng Văn vừa rót trà cho ông ta vừa cười nói: “Chú Nguỵ quá khen rồi, chuyện làm ăn của cháu toàn nhờ chú Nguỵ dẫn dắt, cũng chỉ là khổ cực kiếm chút tiền thôi. Còn về chuyện kiếm vợ, nói ra không sợ chú Nguỵ cười, thật ra cháu chỉ tìm đúng người làm mai thôi. Vợ cháu do người làm mai giới thiệu cho đấy.”

Ngụy Nguyên Châu sững người, ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ cậu Văn, cô vợ xuất sắc này của cháu là nhờ xem mắt mà cưới được sao?”

Trương Thu Lan cười ngượng khi được khen.

Lý Hưng Văn đặt tách trà đã rót trước mặt Ngụy Nguyên Châu, sau đó cười nói: “Thật sự là nhờ xem mắt đấy, nói ra cũng tính là cháu và cô ấy có duyên…”

Sau đó Lý Hưng Văn kể ngắn gọn chuyện của bọn họ, cuối cùng mới cảm thán nói: “May mà lúc đó ba cháu chọn tin tưởng Giang đại sư, đồng thời cũng là lần đầu đến mời ông mai, nếu không cháu làm gì có phúc cưới được người vợ tốt thế này.”

Trương Thu Lan đón nhận mọi lời khen ngợi của chồng, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc.

Ngụy Nguyên Châu càng nghe mắt càng sáng lên, đối với những chuyện thần kỳ như này, mức độ tin tưởng của người Quảng Đông là số một cả nước. Thậm chí có người cho rằng, ở một khu chung cư, muốn xác định hộ nào là người Quảng Đông thì chỉ cần xem cửa nhà có thờ cúng thần hay không là biết liền.

Tuy nói như vậy có hơi phóng đại nhưng nó cũng chứng minh niềm tin vào chuyện huyền học của người Quảng Đông hơn xa những người tỉnh khác. Ở Quảng Đông, người càng giàu thì càng tin vào mấy chuyện này.

Nên khi nghe Lý Hưng Văn nói xong, Ngụy Nguyên Châu liền vội hỏi: “Cậu Văn, vị Giang đại sư này thật sự thần kỳ như cậu nói sao? Chỉ nhìn sơ qua liền biết tình trạng hôn nhân của người khác?”

Lý Hưng Văn gật đầu: “Thật sự rất thần kỳ, chuyện này không chỉ mình ba cháu tận mắt thấy đến cả cháu và vợ cũng từng thấy qua, chúng cháu đến nay đều phục sát đất năng lực của Giang đại sư.”

Nghe đến đây, Ngụy Nguyên Châu dứt khoát nói: “Cậu Văn, thằng nhóc nhà chú năm nay ba mươi ba tuổi rồi nhưng mãi không cưới vợ, khiến chú với cô nhà lo chết đi được. Chú muốn mời Giang đại sư làm mai cho nó, không biết cậu có thể giúp chú gặp mặt không?”

Lý Hưng Văn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cười nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.”

Nghĩ đến chuyện hôn nhân của con trai, Ngụy Nguyên Châu bèn thở dài: “Cậu Văn, điều kiện kinh tế nhà chú không tệ, tiếc là dáng người với nhan sắc có hơi kém. Con trai chú di truyền hết khuyết điểm của chú, không chỉ nhan sắc bình thường, to béo, đến chiều cao cũng có một mét sáu lăm, là khuyết tật cấp độ ba điển hình.”

Nên từ rất lâu đã đặt ra tiêu chuẩn chọn vợ cho con trai, người vợ phải cao ráo, xinh đẹp để thế hệ sau ưu tú hơn, không để đời cháu phải gặp trở ngại về ngoại hình.

Kết quả mười năm trôi qua vẫn chưa tìm được người phù hợp. Chuyện này khiến chú bắt đầu xao động, định qua một hai năm nữa nếu không tìm được người phù hợp điều kiện thì sẽ hạ thấp tiêu chuẩn để thằng bé cưới đại cô nào đó về nối dõi là được.”

Lý Hưng Văn rất tin tưởng Giang Phong, anh ta khẳng định nói: “Chú Nguỵ yên tâm, Giang đại sư mà ra tay thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Ngụy Nguyên Châu rất tin tưởng vào danh tiếng đối tác kinh doanh Lý Hưng Văn này.

Dù sao mấy năm nay hai người hợp tác rất vui vẻ, Ngụy Nguyên Châu cũng đã cho Lý Hưng Văn một khoản tín dụng tới năm triệu tệ, có thể thấy ông ta tin tưởng anh ta đến nhường nào.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến ông ta lập tức hạ quyết định nhờ Giang đại sư làm mai cho con trai mình khi thấy Lý Hưng Văn ngưỡng mộ Giang đại sư, bởi vì ông tin rằng Lý Hưng Văn sẽ không bao giờ gạt ông chuyện này.

“Cậu Văn, chuyện hôn sự của con trai đã thành tâm bệnh của chú, nếu lần này có thể thuận lợi giải quyết, vậy cậu đã giúp chú việc lớn rồi.” Ngụy Nguyên Châu cảm thán nói.

“Chú Nguỵ khách sáo quá rồi!”

Lúc này, trong lòng Lý Hưng Văn rất phấn khích, tuy mối quan hệ giữa anh ta và vị khách hàng lớn Nguỵ Nguyên Châu vẫn luôn khá tốt nhưng cũng chỉ có thế thôi, tuy lúc thanh toán hàng hoá cho anh ta ít lợi ích nhưng lại không giao hết sắt vụn cho anh ta xử lý.

Đương nhiên nguyên nhân chính là do Lý Hưng Văn không có vốn để ôm nhiều sắt vụn như thế.

Tuy việc mua bán sắt vụn của Ngụy Nguyên Châu rất tốt, mỗi ngày xuất mấy trăm tấn hàng, nếu muốn giao hết cho Lý Hưng Văn xử lý thì phải có mấy chục triệu tiền vốn, nếu không sẽ không vận hành được.

Vì Lý Hưng Văn chuyển sắt vụn đến nhà máy sắt thép, người bên nhà máy cũng không thể thanh toán bằng tiền mặt, ở đây thanh toán theo chu kỳ, người có thể nhận thanh toán theo tuần đều là người có quan hệ tốt.

Bình thường sẽ mười bữa nửa tháng thanh toán một lần, thậm chí chu kỳ thanh toán kéo dài một tháng.

Nghĩ đến việc một ngày phải gửi mấy triệu tiền hàng, nhưng chỉ có thể đợi mười bữa nửa tháng sau mới lấy được tiền lại, nếu không có mấy chục triệu tiền vốn thì làm sao xoay sở chứ?

Tuy điều kiện gia đình Lý Hưng văn không tệ, nhưng tài sàn cũng chỉ có mấy triệu thôi, không xoay sở nổi mối làm ăn lớn này.

Nếu có thể khiến mối quan hệ với Ngụy Nguyên Châu thêm sâu sắc, mỗi ngày chỉ cần đối phương cho anh ta thêm vài xe tải sắt, không yêu cầu thanh toán hàng bằng tiền mặt, cho anh ta chu kỳ thanh toán cố định, cho dù thu nhập của anh ta không tăng gấp đôi thì cũng tăng lên ít nhiều.



Sau đó phục vụ lần lượt lên món.

Hai người gác lại vấn đề lúc nãy, vừa ăn cơm uống rượu vừa nói những chuyện mới lạ trong ngành sắt vụn.

Ví dụ như ai bị lừa, kéo một xe sắt lỗ mất mấy chục ngàn tệ, hay chuyện giá mua sắt của nhà máy sắt thép nào đó bị giảm, xem xét tình hình thị trường gần đây giá cả vẫn sẽ có xu hướng giảm. Hoặc là than thở việc cạnh tranh giữa các đồng nghiệp hiện nay quá khốc liệt, giá cả càng lúc càng minh bạch, kiếm tiền cũng không dễ như trước nữa.

Hai người đều lăn lộn kiếm cơm ở cùng một ngành, vốn chuyện trong ngành thôi đã nói không hết rồi, chưa kể khả năng giao tiếp của cả hai đều rất tốt, khi nói chuyện sẽ mang lại cảm giác sảng khoái cho nhau.

Bữa cơm này ăn gần hai tiếng, giao lưu trò chuyện, cả chủ và khách đều vui vẻ!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận