Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 886: Đại Lão Nằm Im Trong Đại Quân. (2)

Ở trên thế giới này, hoàn cảnh của mỗi người đều không giống nhau.

Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, khi vừa sinh ra đã được vạn người sủng ái, có tài sản phú khả địch quốc chờ đợi hắn kế thừa.

Có người sinh ra ở trong gia đình bần hàn, thậm chí cha mẹ mất từ nhỏ, trở thành cô nhi lớn lên trong cô nhi viện, cố gắng hết sức chỉ vì sống sót.

Có người sinh ra đã phú quý, nhưng gia đình lại sa sút, trước tiên ngọt sau đắng.

Có người sinh ra nghèo khó, lại nổi bật hơn mọi người, trước tiên khổ sau ngọt.

Có người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống như con ma đen đủi.

Cũng có những người chiến thắng trong cuộc sống, trong nháy mắt phất lên giàu có.

Chữ Tinh Huy năm nay 26 tuổi có ngoại hình bình thường không có gì lạ, lúc đi học thành tích cũng bình thường, trên người không có ưu điểm gì đáng nói, cũng không có khuyết điểm gì khiến người ta ghét bỏ.

Nói chung, ném ở trong đám người cũng chỉ là người qua đường.

Không chỉ là Chử Tinh Huy, kỳ thực mấy đời Chử gia nhà bọn họ, đều là những người không có tiền đồ gì lớn.

Nhưng người cảnh ngộ chính là như vậy thần kỳ, mấy đời Chử gia là chưa từng có người tài ba, nhưng khi vận may đến thì thật sự là không thể ngăn nổi, ai có thể nghĩ tới ngôi làng nhỏ nơi tổ tiên bọn họ sinh sống bao đời nay lại có cơ hội đưa vào bản đồ đặc khu kinh tế chứ?

Cùng với sự nhìn xa trông rộng của cán bộ thôn, họ đã phát triển mạnh mẽ ngành công nghiệp tập thể của thôn, sau đó những gia đình như Chử gia cũng không phải bị mang bay hay sao.

Bây giờ, mỗi người dân trong làng của họ được chia hoa hồng một hoặc hai triệu mỗi năm, vì vậy dân làng có cuộc sống khá thoải mái.

Với điều kiện đặc thù như vậy, nhiều người trong thôn đều có tham vọng nên có không ít người đều lựa chọn tự mình ra ngoài lập nghiệp, có người thành công, đương nhiên cũng có người thất bại.

Mà những thôn dân tự nhận thức bản thân như Chử Tinh Huy, cơ bản đều lựa chọn nằm im.

Mỗi ngày đánh mạt chược, tìm ba năm người bạn tốt uống rượu khoác lác, tán tỉnh các cô gái đi ngang qua, muốn đến các địa điểm giải trí khác nhau thì đến, ăn cho ngon chơi sảng khoái, thời gian sống thoải mái trải qua bao lâu, cần gì phải khổ sở bận tâm chạy tới chạy lui khởi nghiệp chứ?

Với tư cách một trong những đại lão trong thôn nằm im, cuộc sống hàng ngày của Chử Tinh Huy đều là như vậy, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông mới dậy, sau đó xem trong nhà bếp có gì ăn rồi ăn no nê.

Sau đó rủ bạn bè trong thôn chơi mạt chược, bọn họ chơi mạt chược lớn hay nhỏ cũng chỉ 100 tệ, thế nhưng tính lần, trên lý thuyết cao nhất là 320 lần.

Đương nhiên, trừ phi đó là bài gian lận, nếu không đánh mạt chược cả đời, đoán chừng cũng không đụng tới con số đó.

Đánh mạt chược cơ bản đánh đến bảy hoặc tám giờ tối mới kết thúc, sau đó chính là thời gian sống phóng túng, mỗi ngày đều chơi đến rạng sáng hai ba giờ mới trở về ngủ.

Nếu có người đẹp tiếp đón, vậy thì không trở về, trực tiếp ở khách sạn qua đêm.

Hôm nay, Chử Tinh Huy như thường lệ ngủ thẳng đến khi nào tự tỉnh, sau khi dậy rửa mặt, cảm giác khẩu vị hôm nay không được tốt lắm, liền chuẩn bị rủ bạn bè trong thôn khai chiến trước, đợi khi nào đói bụng lại kiếm ít đồ ăn cũng không muộn.

Nhưng mà, điện thoại của hắn còn chưa gọi, mẹ hắn đã gọi điện tới trước.

Điện thoại vừa kết nối, mẹ Chử liền hỏi: "Con trai, con đã dậy chưa?"

"Mới vừa dậy, mẹ có chuyện gì không?"

"Con đừng vội đi chơi mạt chược, đợi lát nữa cùng với mẹ đi gặp một người."

"Mẹ, mẹ muốn dẫn con đi gặp ai?"

"Người thân của khách trọ nhà chúng ta tới bên này làm việc, mẹ dẫn con đi gặp gỡ, nhớ ăn mặc chỉnh tề, đừng lôi thôi lếch thếch để người ta chê cười."

"Không phải chứ, mẹ, thân thích của người ta tới bên này công tác, mẹ dẫn con đi gặp mặt là có ý gì chứ?"

"Con nói xem là có ý tứ gì?"

Chử Tinh Huy từ từ tỉnh táo lại, hỏi: "Mẹ, thân thích của khách trọ nhà chúng ta là một cô gái à? Đây là muốn giới thiệu cho con?"

"Không tính là chính thức xem mắt, chính là gặp mặt mà thôi, nếu như ấn tượng đầu tiên cảm thấy không tệ, sau này lại sắp xếp cho các con chính thức xem mắt."

Giongj mẹ Chử nói nhẹ nhàng: "Con trai, con năm nay cũng đã 26 tuổi rồi, cũng trưởng thành rồi, nên đường hoàng tìm một đối tượng, đừng cả ngày ra ngoài cùng với những cô gái nửa người nửa ngợm đó lêu lổng nửa."

Chử Tinh Huy vẻ mặt toát mồ hôi nói: "Mẹ, nhà chúng ta điều kiện như vậy, con muốn tìm đối tượng đúng là không khó khăn, cần gì phải đi xem mắt chứ?"

Mẹ Chử nói: "Nói có ích gì? Con ngược lại là tìm một người cho mẹ xem thử đi?"

Chử Tinh Huy ho khan hai tiếng, nói: "Mẹ, con đây không phải còn nhỏ sao, con còn chưa chơi chán, trước 30 tuổi con không có ý định kết hôn."

Mẹ mắng: "Cái đồ đần, điều kiện nhà chúng ta bây giờ tuy không tệ, nhưng dựa vào là tập thể xí nghiệp thôn kiếm được tiền, mà không phải là tự mình kiếm được tiền. Thừa dịp hiện tại điều kiện không tệ, nhanh chóng tìm một nàng dâu về, miễn cho ngày nào đó tập thể xí nghiệp thôn xảy ra biến cố gì, nếu không với điều kiện của con muốn tìm được một người vợ ưu tú, đó là nằm mơ."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận