Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 869: Sao Thế, Không Hài Lòng À? (3)

Lưu Tuấn Hùng nói: "Mẹ không cần hỏi mượn dì Hai, Tiểu Phong năm ngoái đã nói với chúng con, lúc nào muốn mua nhà thì nói với hắn một tiếng, hắn sẽ cho mượn tiền."

Mẹ Lưu cười nói: "Có câu hứa hẹn này của Tiểu Phong thì cũng không cần lo lắng chuyện tiền nữa. Các con muốn mua nhà ở chỗ nào, đã thương lượng xong chưa?"

Lưu Hải Yến cười nói tiếp: "Mẹ, con và Tuấn Hùng đã nhìn trúng một tiểu khu, đã hỏi thăm rõ ràng giá phòng bên kia. Đúng lúc, ngày mai Tuấn Hùng không cần đi làm, chúng con sẽ đưa mẹ đi xem có được không?"

Con trai muốn mua nhà, mẹ Lưu đương nhiên phải đi xem một chút, liền gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai cùng đi xem một chút, thuận tiện gọi điện thoại cho Tiểu Phong, nếu như phòng ở thích hợp thì trực tiếp mua lại."

Lưu Tuấn Hùng ừm một tiếng, lấy điện thoại di động ra, nói: "Vậy con hiện tại sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Phong!"

Nói xong, Lưu Tuấn Hùng liền tìm số điện thoại của em họ Tiểu Phong rồi gọi qua.

Điện thoại vừa được nhận, giọng nói của Giang Phong liền truyền tới: "Anh họ."

Lưu Tuấn Hùng hỏi: "Tiểu Phong, ăn cơm chưa?" Hình thức chào hỏi kinh điển.

"Ăn rồi, anh họ ăn hay chưa?"

"Anh cũng ăn rồi."

Hai anh em nói nhăng nói cuội khách sáo một phen, nhìn xem bầu không khí không sai biệt lắm, Lưu Tuấn Hùng mới trở lại chuyện chính: "Tiểu Phong, anh chuẩn bị mua nhà."

Giang Phong nói: "Là nên mua, chuyện phòng ở rất cần thiết, mua càng sớm thì càng yên tâm, phòng ở thế nào?"

Lưu Tuấn Hùng nói: “Cũng được."

Giang Phong hỏi: "Phòng lớn bao nhiêu? Bao nhiêu tiền một mét vuông?"

Lưu Tuấn Hùng nói: "Là một căn hộ rộng 120 m2 có bốn phòng, tổng giá trị khoảng 4.7 triệu tệ. Nếu như đặt cọc 30% thì cần khoảng 2 triệu tệ, hiện tại bên này phía anh đại khái có thể gom được khoảng 1,5, phần còn lại cũng chỉ có thể tìm ông chủ lớn như em xin ủng hộ một chút rồi!"

Giang Phong cười nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà chỉ giao 30% thì vẫn còn nợ 4.7 triệu, áp lực tiền nhà của anh sau này sẽ lớn hơn, hơn nữa anh cũng chưa chắc đã có thể trả được khoản nợ lớn như vậy."

Lưu Tuấn Hùng nói: "Anh đã tính qua, chỉ với lương tháng thì áp lực quả thật có chút lớn. Nhưng tiết kiệm tiền thuê phòng, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, chị dâu em cũng có thể đi ra ngoài làm việc, có lẽ là có thể vượt qua. Còn về khoản vay thì cũng không cần lo lắng, chỉ cần có thể đưa ra tiền đặt cọ, không sợ không vay được."

Giang Phong nói: "Nếu như thế thì cuộc sống sẽ rất căng thẳng, anh có 1,5 triệu, vậy em sẽ cho anh mượn 2,2 triệu. Mặc dù trả 3 triệu tiền nhà cũng có chút áp lực, nhưng thu nhập của anh họ sẽ có thể ứng phó được, cộng với việc có chị dâu giúp đỡ, em cũng không cần lo lắng về chất lượng cuộc sống của các người nữa."

Thật ra mấy triệu này chẳng là gì đối với Giang Phong cả, cho anh họ toàn bộ tiền mua nhà cũng không có vấn đề gì. Nhưng hắn hiểu rõ đạo lý 'Cứu cấp không cứu nghèo' và 'một thăng dưỡng ân nhân một đấu gạo dưỡng cừu nhân'. Loại chuyện này không thể giúp đỡ toàn bộ được, cho trợ giúp nhất định, lại để cho hắn có chút áp lực mới là phương pháp xử lý tốt nhất.

Tam quan của Lưu Tuấn Hùng cũng tương đối chính trực, em họ có tiền là chuyện của em họ. Mục đích hắn gọi điện thoại cũng chỉ là muốn mượn mấy trăm ngàn tệ, góp cái tiền đặt cọc mà thôi.

Không nghĩ tới em họ lại chủ động cho hắn mượn 2,2 triệu, khiến khoản nợ mua nhà của hắn từ 4.7 triệu xuống còn 3 triệu, việc thanh toán hàng tháng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lưu Tuấn Hùng có chút kích động, nói: "Cảm ơn Tiểu Phong, anh họ đây đành thấm chút hào quang của em vậy."

Giang Phong cười nói: "Không cần khách sáo, anh họ gửi số tài khoản cho em đi, em chuyển tiền cho anh."

"Vậy anh gửi Wechat cho em."

"Ừm!"

Sau đó, hai anh em lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, mới cúp xong điện thoại.

Lúc Lưu Tuấn Hùng gọi điện thoại, mẹ Lưu và Tề Hải Yến đều không phát ra âm thanh nào, lúc này nhìn dáng vẻ hớn hở của hắn liền biết mượn được tiền rồi.

Mẹ Lưu lúc này dặn dò: "Tuấn Hùng, em họ Tiểu Phong của con đùng là một người hào phóng, mấy trăm ngàn tệ nói mượn liền cho mượn, con phải nhớ kỹ ân tình này."

Trong thời đại bây giờ, nhiều người đều biết rõ chuyện vay tiền có bao nhiêu khó khăn. Người thân có tiền là chuyện của người thân, người thân có tiền chưa chắc đã muốn cho ngươi vậy.

Lưu Tuấn Hùng gật đầu nói: "Mẹ, con biết, con sẽ ghi nhớ ân tình của Tiểu Phong. Hắn cũng không phải cho con mượn mấy trăm ngàn, mà là cho con mượn 2,2 triệu. Như này chúng ta sẽ có thể đặt cọc trước 3.7 triệu, chỉ trả nợ 3 triệu tiền phòng là được rồi, nhẹ nhõm hơn so với dự đoán nhiều."

Mẹ Lưu nghe vậy thì sững sờ, lập tức lộ ra nụ cười, đứa cháu trai của bà đúng là người tốt.

Tề Hải Yến nghe vậy thì mừng rỡ không thôi, lần này mua nhà hai vợ chồng đều chuẩn bị sẵn tâm lý thắt lưng buộc bụng mà sống, không nghĩ tới em họ Tiểu Phong lại ra sức như thế, chủ động cho mượn 2,2 triệu. Căn cứ theo thu nhập của chồng cô, trừ đi các khoản phải trả hàng tháng, hai vợ chồng còn có thể để dành được không ít tiền!

Chờ sau khi con nhỏ cai sữa, cô cũng ra ngoài tìm một công việc, cuộc sống sẽ có thể trôi qua một cách hạnh phúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận