Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 641: Cụ Ông Của Anh Vẫn Còn Ở Nhân Gian (2)

Trong lòng cụ tổ tôi chỉ sợ là cũng nghĩ như vậy, nhưng tục ngữ nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ông cụ có lẽ chỉ là muốn có được một thông tin xác thực, bất kể là tin tốt hay là tin xấu.”

Giang Phong nghe xong cũng sinh lòng tôn kính, lão binh thời kháng chiến, cho dù không phải người được cả quốc gia vinh danh thì cũng vẫn đáng tôn kính như vậy, lúc này, Giang Phong lên tiếng: “Anh Khuất, có thể giúp ông cố anh tìm thân nhân là vinh hạnh của tôi, mời anh để lại tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của hai ông bà cụ của anh lại, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức giúp mọi người suy tính, nhanh chóng có được thông tin hữu dụng.”

“Cảm ơn Giang đại sư, tôi sẽ lập tức gọi điện cho ông cụ bảo ông cụ đưa tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của hai người đó cho tôi.”

Thấy vẻ mặt Khuất Xuân Minh hưng phấn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, Giang Phong liền bổ sung: “Nếu như không nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ, vậy hãy cố gắng cung cấp năm sinh, tháng sinh và địa chỉ gia đình chi tiết nhất có thể.”

Khuất Xuân Minh liên tục gật đầu, nói: “Được thưa Giang đại sư, xin cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông cố nhà mình.”

“Vâng, anh cứ tự nhiên.”



Tỉnh Đài Loan (Loan tỉnh).

Ở hậu viện biệt thự, Khuất Quang Hoa hai tay vịn gậy đứng trước giàn nho, nhìn từng chùm nho màu đen rủ xuống trên giàn, trong lòng lại nghĩ tới thân nhân tám mươi mốt năm trước của mình.

Cụ đến giờ vẫn còn nhớ rõ hình dáng của cha mẹ và em trai em gái, thời loạn lạc đó, cả nhà ăn không no mặc không đủ, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Cộng thêm kháng chiến bộc phát, tình hình trong nước ngày càng căng thẳng, cụ năm đó mười chín tuổi, là giai đoạn tràn đầy nhiệt huyết, dưới sự cổ động của lũ tiểu đồng bọn trong thôn đã nảy sinh tâm tư ra trận giết địch.

Thế là, cụ liền từ biệt cha mẹ và em trai em gái, dứt khoát đi theo con đường nhập ngũ.

Lúc ấy, thật ra cha mẹ đã cực lực phản đối chuyện cụ tham quân, dù sao thì vào thời đại đó, tham quân là việc thực sự quá nguy hiểm, nói câu này cũng không khoa trương, tám chín phần mười là không về được.

Cụ là con trai trưởng trong nhà, cha mẹ đương nhiên không muốn cụ ra chiến trường.

Có điều, Khuất Quang Hoa một lòng bảo vệ quốc gia, cụ phải nói hết lời mới thuyết phục được cha mẹ, thành công đi ra chiến trường.

Chuyến đi này, mặc dù cụ vô cùng may mắn bảo vệ được tính mạng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân không cưỡng lại được, cụ cuối cùng không thể gặp mặt được cha mẹ lần nào nữa, cũng không thể dưỡng lão đưa ma cho hai người, khiến cụ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ba mươi năm qua không ngừng tìm kiếm khiến trái tim cụ đã sớm chìm xuống đáy cốc, cha mẹ cụ khả năng cao là đã bị đám thổ phỉ khốn nạn đáng chém ngàn dao kia giết rồi.

Vốn cụ đã dần dần tiếp nhận kết quả này, lại không nghĩ tới thằng chắt trai của mình, Khuất Xuân Minh, lại nói cho cụ nghe về một đại sư suy tính mệnh lý cực kỳ lợi hại, có lẽ có thể suy tính ra chút manh mối về thân nhân của cụ.

Tin tức này đối với Khuất Quang Hoa mà nói giống như người chết chìm bắt được cọng cỏ cứu mạng.

Trong lúc Khuất Quang Hoa đang nghĩ tới gương mặt tươi cười của cha mẹ ngày trước, điện thoại trong túi cụ bỗng kêu lên, lấy điện thoại ra xem, phát hiện người gọi chính là chắt của mình, Khuất Xuân Minh, liền mừng rỡ nhận điện thoại, vội vàng hỏi: “Xuân Minh, con gặp Giang đại sư rồi sao?”

Giọng nói của Khuất Xuân Minh vang lên qua điện thoại: “Vâng thưa ông, con đã nói rõ mọi chuyện với Giang đại sư rồi, Giang đại sư đã đồng ý hỗ trợ suy tính, bây giờ con cần ông cung cấp tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của họ. Nếu như không nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ thì chỉ cần tháng sinh, năm sinh chính xác và địa chỉ chi tiết của gia đình là được.”

Khuất Quang Hoa nghe vậy, kích động đáp: “Được, tốt quá rồi, Xuân Minh, con ghi lại đi.”

“Vâng thưa ông, ông cứ nói đi.”

“Hai người em trai của ông tên là Khuất Quang Vũ và Khuất Quang Cường, em gái của ông tên Khuất Quang Mai. Quang Vũ nhỏ hơn ông hai tuổi, sinh ngày 13 tháng 9 năm 1925. Quang Mai thì nhỏ hơn ông năm tuổi, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1928. Quang Cường thì nhỏ hơn ông bảy tuổi, sinh ngày 6 tháng 8 năm 1930.”

Những năm gần đây, Khuất Quang Hoa nhớ tới người thân rất nhiều, ngày tháng năm sinh của em trai em gái thật sự chỉ cần há mồm là ra, nói xong ngày tháng năm sinh của ba đứa em trai gái, Khuất Quang Hoa còn nêu ra một địa chỉ vô cùng quen thuộc trong trí nhớ của mình.

Khuất Xuân Minh nhớ kĩ từng cái một, nói: “ông, con nhớ kĩ rồi, con sẽ giao lại cái này cho Giang đại sư, khi nào có kết quả con sẽ gọi lại cho ông sau.”

“Được, mau đưa cho Giang đại sư suy tính đi, ông chờ điện thoại của con.”

Nói xong, Khuất Quang Hoa chủ động cúp máy, sau đó lẩm bẩm: “Hi vọng vị Giang đại sư đó thật sự có bản lĩnh này.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận