Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 138: Uống Nước Nhớ Nguồn, Tiêu Chuẩn Kép Của Tư Bản (2)

Giữa trưa ngày hôm sau.

Tỉnh thành tỉnh Quảng Đông.

Uông Văn Kiệt mời Giang Đông đến một nhà hàng tư nhân cao cấp để ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Giang Phong đến một nhà hàng tư nhân cao cấp như vậy để ăn cơm, nơi này trang hoàng rất có phong cách, lúc đi vào, ấn tượng đầu tiên chính là vô cùng sang trọng lịch sự, không hổ là nơi được loại người siêu cấp phú nhị đại như Uông Văn Kiệt tôn sùng.

Dưới sự giới thiệu của Uông Văn Kiệt, Giang Phong cũng đã hiểu rõ quy củ của nhà hàng tư nhân này, ở đây không được gọi món, mà mỗi một bàn đều có sáu món cố định, thực đơn hoàn toàn do chủ bếp tự mình quyết định và làm ra.

Tóm lại, chính là chơi trò ép buộc.

Chờ tới lúc đồ ăn được đưa lên, mỗi một món đều đủ sắc hương vị, mùi vị tươi ngon khiến người ta chảy nước miếng.

Uông Văn Kiệt hẳn là khách quen của nơi này, mặc dù mỗi lần tới, thực đơn đều sẽ thay đổi, nhưng hắn từ nhỏ đã nếm qua rất nhiều món mỹ thực cấp cao, bất kỳ một món ăn nào hắn cũng có thể bình phẩm bảy, tám phần.

Chờ ba lượt rượu, cuộc nói chuyện của hai người mới chính thức bắt đầu.

Giang Phong cầm khăn giấy lau miệng, nói: “Uông tổng, đối tượng xem mắt của anh, tôi đã tìm được!”

Uông Văn Kiệt hứng thú hỏi: “Giang đại sư, không biết cậu đã giúp tôi tìm được hạng người gì?”

Giang Phong mỉm cười, nói: “Tôi đã tìm giúp anh một nữ ca sĩ, tôi biết rõ ngành giải trí rất hỗn loạn, ấn tượng trong lòng đại chúng rất kém, nhưng chúng ta cũng không thể vơ đũa cả nắm được, trong vòng này cũng luôn có một vài người có thể giữ mình trong sạch, mà vị tôi giới thiệu cho Uông tổng đây chính là một trong số đó.”

Uông Văn Kiệt nghe xong, quả thật có chút kinh ngạc, cảm nhận của hắn đối với nữ minh tinh quả thật bình thường, dù sao thì đối với người ở cấp độ như bọn hắn mà nói, những nữ minh tinh cao cao tại thượng trong mắt dân chúng bình thường kia, bọn họ chỉ cần vẫy tay là đến vung tay là đi.

Bây giờ, Giang đại sư lại giới thiệu cho hắn một nữ minh tinh làm vợ, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút không thích.

Có điều, Giang đại sư nói cũng rất có đạo lý, không thể vơ đũa cả nắm được, sự không thích trong lòng hắn là đối với nữ minh tinh toàn bộ ngành giải thích nói chung, chứ cũng không phải nhằm vào nữ minh tinh cụ thể nào đó.

Trong này cũng có sự khác biệt.

Nghĩ nghĩ, Uông Văn Kiệt lại hỏi: “Giang đại sư, cậu nói vị nữ minh tinh này đã từng đóng trong phim truyền hình hay điện ảnh nào chưa?”

Giang Phong là người thông minh, nháy mắt đã hiểu ra người đối diện hỏi như vậy là có ý gì, lắc đầu nói: “Chưa từng đóng qua, cô ấy là nữ ca sĩ thuần túy, ngoại trừ ca hát, nhiều lắm là góp mặt trong một vài chương trình giải trí hoặc thực tế mà thôi.”

Uông Văn Kiệt nghe xong thì âm thầm gật đầu, nếu là như vậy thì không thành vấn đề, hắn về mặt tình cảm có bệnh thích sạch sẽ, không tiếp thu nổi chuyện vợ của mình từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, dù chỉ là qua phim truyền hình hoặc điện ảnh gặp dịp thì chơi cũng không được.

Bạn cũng có thể nói hắn tiêu chuẩn kép.

Bởi vì bản thân hắn từng có mấy người bạn gái, nhưng lại muốn vợ tương lai của mình thuần khiết như Bạch Liên Hoa, đây hoàn toàn chính là cẩu tiêu chuẩn kép, không thể tranh cãi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Uông Văn Kiệt quả thật là tư bản có tiêu chuẩn kép, với địa vị thân phận và điều kiện như vậy, hắn có loại yêu cầu này với vợ tương lai cũng là điều có thể hiểu được.

“Giang đại sư, vậy cậu nói cho tôi biết chút thông tin về cô ấy đi, để xem tôi có biết cô ấy hay không!”

Giang Phong nói: “Cô ấy tên là Tiêu Mẫn, Uông tổng có thể đã biết cô ấy, nhưng hẳn là chưa từng gặp mặt.”

Uông Văn Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra là cô ấy, nếu như tôi không nhớ lầm, cô ấy một ca sĩ có kỹ năng ca hát không tệ, đáng tiếc phần lớn đều là cover tác phẩm của người khác, không có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, dù có hát tốt cũng khó bước lên thành minh tinh tuyến một.”

Giang Phong cười nói: “Xem ra Uông tổng là có chú ý tới chị Mẫn, anh nói không sai, chị Mẫn trong phương diện ca hát quả thật có kỹ năng, đáng tiếc thời vận không đủ, cộng thêm vẫn luôn giữ mình trong sạch, không muốn bám đuôi kim chủ giàu có, cho nên mới dậm chân mãi ở tuyến hai, không cách nào bước lên làm minh tinh tuyến một.”

Uông Văn Kiệt một bên nhớ lại bộ dáng của Tiêu Mẫn, một bên nói: “Thân hình và giá trị nhan sắc của cô ấy đúng là nổi bật trong giới ca sĩ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chọn vợ của tôi, có điều tôi cũng không quá hiểu rõ về cô ấy, Giang đại sư có thể nói kỹ cho tôi một chút được chứ!”

Giang Phong gật đầu nói: “Chị Mẫn là người Quế tỉnh, năm nay 30 tuổi, cao 1m65, cô ấy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không chỉ có dung mạo xinh đẹp đáng yêu, mà thành tích học tập còn vô cùng ưu tú.

Trong năm cuối cùng cấp ba đã tình cờ tham gia một cuộc thi hát quốc gia. Sau đó vượt qua năm cửa ải, đánh bại sáu thí sinh, cuối cùng giành được giải quán quân, từ đây tiến vào giới giải trí.

Cô ấy thích ca hát khiêu vũ, cả phối âm sáng tác đều là thế mạnh của cô ấy, cô ấy còn am hiểu tiếng phổ thông, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Hàn, có thể nói là người đa tài đa nghệ!

Hơn nữa, chị Mẫn từ nhỏ đã sống trong gia giáo nghiêm khắc, sau khi tiến vào ngành giải trí, mẹ cô ấy sợ cô ấy bị người khác bắt nạt, liền xung phong nhận làm người đại diện cho cô ấy, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh chị Mẫn cho tới bây giờ.

Cho nên chị Mẫn mặc dù đã xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng lại không hề có bất cứ tin đồn nào, cũng chưa từng thân cận với bất kỳ người khác phái nào, có thể xem như điểm hình trong việc giữ mình trong sạch ở trong vòng giải trí rồi!”

Uông Văn Kiệt vừa nghe vừa gật gù, tính cách hai người rốt cuộc có hợp hay không, tạm thời không nói, chí ít vị Tiêu Mẫn này nhìn từ mọi phương diện đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận