Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 200: Từ Lúc Tôi Đi Làm Tới Giờ, Anh Là Người Đầu Tiên Bắt Tay Tôi (2)

Để tránh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác, nghề của cô có một quy luật bất thành văn:

Không tham dự tiệc cưới, tiệc sinh nhật của bạn bè, không chủ động nói cho người khác về nghề nghiệp của mình, không đưa danh thiếp, không bắt tay, không nói mấy câu như 'Xin chào', 'Hẹn gặp lại', 'Đi đường bình an',...

Cũng có rất nhiều người sau khi biết cô làm nghề khâm liệm cũng tránh, không mời cô.

Cho dù được bạn bè mời, thì làm một chuyên gia khâm liệm, vì không muốn làm ảnh hưởng tới cảm nhận của những người xung quanh, tạo thêm phiền phức cho bạn bè, bọn họ vẫn sẽ khéo léo từ chối. Có vài người mặc dù không cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn sẽ cảm thấy công việc khâm liệm này vô cùng xui xẻo.

Dù sao thì trong nước, mấy việc tâm linh này rất phổ biến. Công việc của một chuyên gia khâm liệm là đưa tiễn người khác, nghe liền liên tưởng tới những việc không may mắn, hoàn toàn không liên quan gì tới sự vui vẻ và hài hòa cả.

Hai người đi vào chỗ đã được đặt trước, gọi món ăn, sau đó chờ món ăn được bưng lên.

Tần Quan Hải hiếu kỳ, hỏi:

"Tại sao cô lại lựa chọn nghề khâm liệm này?"

Diệp Đồng cười khổ, nói:

"Lúc nhỏ tôi xem được một chương trình của một chuyên gia khâm liệm trên tivi, cảm thấy việc làm cho một người có thể rời đi trong tình trạng hoàn hảo nhất có thể là một việc cực kỳ thần thánh, từ đó liền có ước mơ muốn làm một chuyên gia khâm liệm.

Lúc đó tôi thật sự không nghĩ tới việc công việc này sẽ bị kỳ thị như thế ở trong xã hội này, nếu như lúc đó tôi hiểu biết hơn, thì có lẽ sẽ không lựa chọn công việc này!"

"Thì ra là ước mơ ngày còn bé, cũng khó trách!"

Tần Quan Hải giật mình, lập tức bội phục, nói:

"Cô là con gái mà lá gan lớn thật đó, quá lợi hại!"

"Lá gan lớn là do rèn luyện mà có đó, lần đầu tiên tiếp xúc thi thể, trong lòng tôi thực sự rất sợ. Sau này, mặc dù đã vào nghề được mấy năm, nhưng tôi cũng đã từng bị dọa sợ tới mức phát khóc."

Diệp Đồng nhớ tới cảnh tượng kinh khủng kia, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nói:

"Lần đó, khi tôi đang trang điểm cho một thi thể nữ, thì con mắt của cô ấy đột nhiên mở ra, ánh mắt dữ tợn, tôi lập tức bị dọa cho chân mềm nhũn, thét lên."

Tần Quan Hải là người có kinh nghiệm trong việc này, cười khẽ, nói:

"Cô gái kia chắc là không phải tử vong một cách bình thường? Mà là chết đuối, hoặc là tai nạn xe cộ,...mấy kiểu như tử vong ngoài ý muốn!"

Diệp Đồng khen:

"Không hổ là pháp y, biết rất nhiều thứ, cô gái kia chết đuối."

Tần Quan Hải cười, nói:

"Không phải tử vong theo tự nhiên, mặc dù đã mất đi dấu hiệu của sự sống, nhưng mà cơ thể của bọn họ vẫn có thể vận chuyển như thường. Có thể là do vô tình chạm vào thần kinh của thi thể, việc này có liên quan rất lớn với nhiệt độ. Nó kích thích đại não, cho nên thi thể mới có thể mở mắt ra, chuyện này là một hiện tượng bình thường."

Diệp Đồng cười, nói:

"Sau đó tôi cũng đã nghe nói về việc này, nhưng mà lúc đó tôi không biết, bị dọa một phen hú hồn."

Mặc dù là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng bởi vì đặc thù nghề nghiệp, cho nên bọn họ có rất nhiều chủ đề chung, không hề có chút xa lạ nào, đồng thời cả hai cũng có cảm giác hai người đã là bạn thân của nhau từ lâu rồi.

Lúc này, phục vụ bưng thức ăn lên, hai người tạm dừng cuộc trò chuyện về công việc.

Sau khi phục vụ rời đi, bọn họ mới tiếp tục nói về kiếp sống và một vài chuyện xấu hổ khi làm việc của mình.

Tần Quan Hải nói:

"Thực ra pháp y bọn tôi cũng gặp phải một vài chuyện khá lúng túng, mỗi lần giải phẫu thi thể, trên người sẽ bị dính phải mùi hư thối của thi thể, cái mùi thối đó sẽ theo chúng tôi liên tục mấy ngày, không chịu bay đi, rửa như nào cũng không có tác dụng.

Lúc tôi mới vừa vào làm, còn chưa thể mua được nhà, xe, cho nên mỗi lần đi làm đều phải đi xe buýt. Mỗi lần lên xe, các khách khác ở trên xe đều sẽ nhăn mũi, tránh xa tôi, cảnh tượng đó phải nói là cực kỳ xấu hổ!"

Diệp Đồng che miệng cười, nói:

"Về phương diện này thì đúng là chúng tôi tốt hơn một chút, bất kể làm nhiều hay ít đều sẽ dính phải mùi thối của thi thể, nhưng mà không nghiêm trọng như các anh. Có điều, chúng tôi cũng có vài chuyện xấu hổ, ví dụ như mấy người làm ca đêm đói bụng, muốn ăn cơm, khi đặt đồ ăn ngoài nói là đưa tới nhà tang lễ, thì sẽ không có ai nhận đơn cả!

Có một lần, đồng nghiệp của tôi đặt đồ ăn thành công, kết quả có tới tận ba anh trai tới đưa, vô cùng bất đắc dĩ!"

Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện về thi thể, nếu như là người khác thì e là ăn không vô, nhưng mà bọn họ đều đã làm việc trong ngành nghề đó nhiều năm rồi, cho nên dù cho phải ăn ở bên cạnh thi thể cũng chẳng sao, đừng nói chi tới việc chỉ là bàn tới!

...

May mắn mà bà mối Giang Phong không ở đây, nếu hắn ngồi đây ăn cơm, nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn e là chẳng còn hứng thú gì với việc ăn uống nữa!

Bọn họ nói chuyện với nhau gần hai tiếng.

Ban đầu, hai người đều nói về nghề nghiệp của bản thân, từ từ chủ đề mới kéo tới gia đình của mình.

Sau gần hai tiếng trò chuyện, hai người đều có ấn tượng khá tốt với đối phương, hai bên không chỉ môn đăng hộ đối, ngay cả nghề nghiệp cũng rất xứng đôi, thật sự rất khó tìm được một người phù hợp như thế!

Đương nhiên, dù sao thì đây cũng chỉ mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có thích cũng không đến mức lập tức nói ra.

Nhưng mà, trước khi tạm biệt nhau, Tần Quan Hải vẫn ám chỉ một chút, mỉm cười, nói:

"Ở trong cuộc sống bình thường, tôi có rất ít bạn bè. Về sau, sau khi tan ca, tôi có thể hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, tản bộ không?"

Diệp Đồng cười, trả lời:

"Đương nhiên là được, trong cuộc sống bình thường bạn bè của tôi còn ít hơn anh, bình thường sau khi tan ca đều sẽ trực tiếp về nhà, không đi đâu cả, theo lời mẹ tôi, thì tôi sắp mốc meo ở nhà luôn rồi!"

"Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày mai!"

"Được, hẹn gặp lại vào ngày mai!"

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận