Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1229: Đằng Sau Một Con Gấu Con Là Gấu Lớn

Mai gia.

Mai Lệ Tú đang ngồi trên ghế sô pha đơn, cha mẹ Mai ngồi ở ghế sô pha dài đối diện.

Khi biết tin một bà mối nổi tiếng khắp cả nước đến tìm con gái mình, cha mẹ Mai tuy rằng tâm trạng khác nhau, nhưng bọn họ đều tán đồng với thực lực làm mai mối của vị Giang đại sư này.

Bởi vậy, đều thúc giục con gái nói một chút về đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho cô là người như thế nào.

Mai Lệ Tú liền giới thiệu sơ lược nói: "Cha, mẹ, nghe Giang đại sư nói anh ấy là người cùng quê, cùng tuổi với con, cao m76, hiện nay là bộ đội biên phòng."

Cha mẹ Mai nghe vậy trong lòng "Lộp bộp" một cái, bọn họ biết tình cảm của con gái mình dành cho quân nhân, từ năm đó mẹ Mai gọi điện thoại xong bị cướp, sau đó con gái nhìn thấy vẻ anh hùng của những người lính, nên con bé đối với quân rất là hứng thú.

Sau khi lớn lên, cô liền thích những thứ liên quan đến quân đội, chẳng hạn như nghiên cứu các chiến lược và chiến thuật quân sự trong các thời kỳ chiến tranh khác nhau. Chơi các trò chơi mô phỏng quân sự, tích cực tham gia hỗ trợ các hoạt động quân sự, đọc về các vấn đề quân sự và tiểu sử, v.v..

Thậm chí trong lúc học đại học, con gái còn có suy nghĩ bỏ học đi lính, nếu như không phải lúc trước bọn họ phản đối, con gái hiện tại đoán chừng cũng là một nữ quân nhân rồi.



Cho nên, khi nghe con gái nhắc tới người mà Giang đại sư giới thiệu cho cô là một người lính biên phòng, cha mẹ Mai liền cảm giác thấy hơi không ổn.

Dù sao, trong lòng con gái của bọn họ cũng có tình cảm dành cho quân nhân, chỉ cần hai người gặp mặt mắt đối mắt, cô tám chín phần mười sẽ trầm luân.

Nhưng nói thật, cha mẹ Mai thật sự không muốn tìm một người quân nhân làm con rể, không phải là bọn họ không thích quân nhân, mà là vì quân nhân phải bảo vệ nhà và đất nước, căn bản không rảnh bận tâm trong nhà.

Đặc biệt là làm vợ của lính biên phòng, không chỉ có phải đơn độc gánh vác, còn phải lo lắng sợ hãi, cha mẹ Mai đương nhiên không muốn con gái mình chịu khổ như vậy. Bọn họ chỉ hy vọng con gái có thể tìm một người bình thường, sau đó hai vợ chồng bình đạm sống qua ngày liền rất tốt.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cha mẹ Mai đã suy nghĩ rất nhiều.

Mẹ Mai không nhịn được hỏi: "Con gái, con có ý kiến gì không?"



Mai Lệ Tú nói: "Mẹ, mẹ cũng biết, con vẫn luôn yêu thích quân nhân, Giang đại sư cũng không hổ là bà mối nổi tiếng nhất nước, đối tượng giới thiệu cho con hoàn toàn là theo sở thích của con, con đương nhiên không muốn bỏ qua phần nhân duyên này, cho nên con muốn gặp mặt đối phương."

Mẹ Mai có phần lo lắng nói: "Con gái, con thích quân nhân, cái này chúng ta đều biết, không chỉ là con, kỳ thực mẹ với cha con cũng rất yêu thích quân nhân.

Nhưng yêu thích là yêu thích, con nếu như thật sự muốn gả cho một người quân nhân, mẹ với cha con không quá tán đồng, bởi vì làm quân tẩu thật sự quá khổ, chúng ta làm cha mẹ hy vọng con được hưởng phúc, không hy vọng con đi chịu khổ cực."

Cha Mai cũng nói tiếp: "Hơn nữa bộ đội biên phòng không chỉ có môi trường khắc nghiệp mà còn có rủi ro lớn so với những người lính bình thường. Cha trước đó cũng có xem qua tin tức liên quan, nói tới chính là lính biên phòng, cùng với những quốc gia khác xung đột, nhiều quân nhân đã hy sinh."

Mai Lệ Tú mỉm cười nói: "Cha, mẹ, con biết hai người là vì tốt cho con, con cũng biết làm quân tẩu kỳ thực rất khổ cực, cũng biết những người lính biên phòng không tốt bằng so với lính bình thường, quả thực nguy hiểm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, cũng giống như uống cà phê vậy, có người thích uống cà phê đắng không đường, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, đối với con mà nói, có thể gả cho một người quân nhân, con đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, con có thể đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống với lạc quan.

Cho nên, hai người không cần lo lắng cho con.

Hơn nữa, đây chính là nhân duyên do Giang đại sư giới thiệu, trên căn bản có thể cùng với hai chữ hạnh phúc này tìm tới ngang bằng rồi, hai người lẽ nào còn chưa tin nặng lực làm mai mối của Giang đại sư sao?"

Những gì con gái nói, làm cho cha mẹ Mai á khẩu không biết nói gì.

Bọn họ đều hiểu ý của con gái, dùng một câu tục ngữ đến khái quát chính là "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng "

Huống chi, Giang đại sư cũng là một nhân tính không thể không suy tính, dù sao lý lịch người ta làm mai mối không phải là giả, danh tiếng cũng không phải thổi phồng lên.

Nghĩ tới đây, mẹ Mai thở dài, nói: "Nếu như con đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vậy mẹ liền không nói thêm gì nữa!"

Cha Mai hỏi: "Giang đại sư nói thế nào?"

Mai Lệ Tú nói: "Giang đại sư muốn để con trở về nói với hai người một tiếng, nếu như không có ý kiến, liền sắp xếp hai nhà chúng ta buổi tối ăn cùng nhau bữa cơm."

Cha Mai kinh ngạc nói: "Thời gian gấp như vậy sao?"

Mai Lệ Tú nói: "Cha, cha cũng biết quân nhân khống có nhiều ngày, hắn lần này nghỉ ngơi trở về thăm người thân, cũng chỉ có thời gian một tháng, cho nên cha mẹ hắn muốn thừa dịp một tháng này, làm cho xong chuyện hôn sự của hắn!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận