Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 647: 81 Năm Sau Trùng Phùng. (3)

Mãi cho đến thời đại mới, em mới thường xuyên trở về tế bái cha mẹ với anh được nhiều hơn, mấy năm gần đây bởi vì lớn tuổi, mấy đứa nhỏ không đồng ý cho em đi đường dài bôn ba, cho nên liền để bọn nhỏ đi tế bái.”

Khuất Quang Hoa nghe vậy cũng hiểu, đúng là tạo hóa trêu ngươi, hai anh em bọn họ đáng lẽ đã có thể gặp nhau từ sớm, đáng tiếc trời xui đất khiến bỏ lỡ mất, “Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai em đưa anh về nhà tế bái cha mẹ.”

Khuất Quang Cường gật đầu nói: “Ừm, em cũng 4,5 năm rồi chưa về.”



Sau một tiếng.

Trong đại sảnh nhà hàng nào đó, một trăm ba mươi mấy người Khuất gia ngồi mười bốn cái bàn, hai nhà ngồi xen kẽ với nhau, bảo đảm mỗi bàn đều có người của hai nhà.

Bàn chủ ngoại trừ hai ông lão, còn có Giang Phong Giang đại sư cùng với đại công thần tiểu bối Khuất Xuân Minh, còn lại đều là đời thứ hai.

Đương nhiên, hai nhà đời thứ hai cộng lại cũng hơn mười người, một bàn này nhất định là không ngồi đủ, liền chỉ có mấy người đời thứ hai có địa vị tương đối cao ngồi, như Khuất Thế Thanh chủ tịch tỉnh, mấy đứa con trai của Khuất Quang Hoa quản lý sản nghiệp gia đình.

Lúc này, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, đối với tình hình của hai nhà cũng hiểu rõ nhau hơn.

Bữa cơm này ăn hơn ba tiếng mới kết thúc.

Lúc chuẩn bị giải tán, Giang Phong mới mỉm cười cáo từ nói: “Thưa mọi người, chuyến này tôi đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng đã giúp mọi người tìm được người thân, ngay mai hai người về nhà tế bái cha mẹ, tôi liền không nhúng tay vào nữa, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại nhau.”

Khuất Quang Hoa đứa tay nắm chặt tay Giang Phong, vẻ mặt tràn đầy cảm kích nói: “Giang đại sư, nguyện vọng lớn nhất của tôi, đó là có thể gặp lại người thân một lần, bây giờ cậu đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của nhiều năm nay, lời cảm ơn nói bao nhiêu cũng không đủ, đợi tôi tế bái cha mẹ xong, sẽ đến nhà cảm ơn.”

Giang Phong lập tức từ chối nói: “Ông Khuất, tôi trước đó đã nói qua, ngài là anh hùng dân tộc, không có các ông dùng một đời không sợ sinh tử mà chiến đấu, để những đời sau có được như ngày hôm nay, có thể thay ngài làm một chút chuyện cũng không đáng nhắc đến, đó là vinh hạnh của tôi, hai chữ cảm ơn này xin đừng nhắc đến nữa.”

Khuất Quang Hoa cầm tay Giang Phong xúc động không nói nên lời, nửa ngày mới lên tiếng nói: “Được, tôi nghe Giang đại sư, không đề cập tới hai chữ cảm ơn này nữa, đợi tế bái cha mẹ xong, tôi lại đến nhà thăm hỏi, không biết Giang đại sư có hoan nghênh không?”

Giang Phong lúc này mới mỉm cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh rồi.”

Sau đó, những người khác của Khuất gia cũng biểu đạt cảm ơn.

Nhất là Khuất Xuân Minh, hắn đã trở thành công thần của Khuất gia, trong lòng rất cảm kích Giang đại sư.

Chờ mọi người chào nhau xong, Khuất Thế Thanh mới tìm cơ hội lên tiếng nói: “Giang đại sư, ngài hiện tại muốn đi đâu, để tôi đưa ngài đi.”

Giang Phong khoát tay nói: “Không cần làm phiền lãnh đạo, tôi chuẩn bị trong đêm nay bay trở về Quế tỉnh, tùy tiện gọi xe là được.”

Khuất Thế Thanh xung phong nhận việc nói: “Không phiền phức, tôi uống rượu không thể lái xe, nhưng bạn già kia của tôi có thể lái xe, trên đường tôi cũng có thể bồi Giang đại sư nói chuyện.”

Trong lúc nói chuyện, Khuất Thế Thanh đưa mắt ra hiệu với vợ mình là Ngô Bình.

Ngô Bình nhận được liền nói: “Đúng vậy, Giang đại sư cứ để tôi lái xe đưa ngài đến sân bay đi!”

Trình độ nhìn mặt nói chuyện của Giang Phong cũng không phải là trưng cho đẹp, lập tức ý thức được hai vợ chồng này hẳn là có chuyện muốn nói với mình, liền thuận nước đẩy thuyền nói: “Được rồi, vậy tôi làm phiền hai vị rồi.”

“Không có phiền gì hết!”

Các tiểu bối khác vốn là muốn nói để bọn họ đưa đi cho, nhưng còn chưa kịp mở miệng bên kia đã xác định xong, bọn tiểu bối cũng có mắt nhìn, cũng không có tiến lên tranh việc.

Thế là, Giang Phong cuối cùng lên tiếng chào hỏi xong liền theo Khuất Thế Thanh với Ngô Bình đi xuống bãi đỗ xe.



Sau khi xe rời khỏi nhà hàng, Giang Phong chủ động hỏi: “Lãnh đạo, ông có phải có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”

“Đúng thật là không có chuyện gì có thể gạt được con mắt của Giang đại sư.”

Nói đến đây, Khuất Thế Thanh thở dài nói: “Nói đến cũng là gia môn bất hạnh, con trai tôi năm nay 29 tuổi, hai năm trước có qua lại với một người bạn gái, nhưng hắn nói bất kể là điều kiện bản thân hay là điều kiện gia đình đều không được.

Hóa ra, hắn cười vợ là vì bản thân cưới mà không phải vì ba mẹ mà cưới, chúng tôi là cha mẹ nhưng cũng không có quyền can thiệp tự do hôn nhân của hắn. Nhưng bạn gái này của hắn cũng không hiểu chuyện, tôi với vợ trong hai năm qua vẫn luôn lo nghĩ, thật sự không hy vọng cô gái đó trở thành con dâu của chúng tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận