Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 777: Tham Dự Đám Cưới Của Bạn Gái Cũ (2)

Lý Tam Bàn bi quan nói:

"Mẹ, đây là một thế giới xem mặt, trong những yếu tố mập lùn xấu, thì béo là yếu tố bị kỳ thị nhất. Ở đảo quốc, việc mập mạp thậm chí còn phạm pháp, phải bị phạt. Mặc dù, quốc qua chúng ta không có quy định kỳ quặc ấy, nhưng mà người mập mạp thật sự không có nhân quyền. Bị kỳ thị từ lúc còn đi học, tới lúc đã đi ra ngoài xã hội, muốn tìm được một cô gái không chê con mập thật sự nói dễ hơn làm!"

Mẹ Lý trấn an:

"Con đừng quá bi quan, trên thế giới có rất nhiều loại người. Có vài cô gái còn có thể không thèm quan tâm tới ánh mắt của thế tục mà gả cho những người đàn ông lớn hơn cô ấy tới mấy chục tuổi. Chúng ta chỉ mập mà thôi, chẳng lẽ còn không bằng một ông già gần đất xa trời sao?"

Lý Tam Bàn nói:

"Mẹ, người ta làm thế là vì tiền, không phải thật sự coi trọng mấy ông già kia."

Mẹ Lý nói:

"Mẹ biết phần lớn những cô gái gả cho mấy ông già đó đều là vì tiền, nhưng mà mẹ đã từng đọc qua một bài báo nói rằng, một ông già dù không có tiền, nhưng vẫn có thể cưới được một cô gái trẻ hơn ông ta tới mấy chục tuổi.

Với lại không phải có một số người đàn ông tuy xấu xí nhưng vẫn cưới được người phụ nữ có bề ngoài xinh đẹp sao?

Cho nên, con đừng quá bi quan, mẹ sẽ tìm người giới thiệu đối tượng cho con. Chúng ta quăng một cái lưới lớn, chắc chắn sẽ tìm được đối tượng kết hôn cho con."

Lý Tam Bàn thấy mẹ nói cũng đúng, tục ngữ có một loại gạo nuôi ra trăm loại người, trên đời này chắc chắn sẽ có một cô gái không chê anh mập mạp, chỉ là không biết anh có năng lực tìm ra được người đó trong đám người ngoài kia hay không mà thôi.

Mẹ Lý thấy con trai bình tĩnh lại thì mới yên tâm nói:

"Được rồi, mẹ đi nấu cơm đây, chờ lát nữa cha con về rồi chúng ta sẽ nghiên cứu vấn đề này."

...

Ở sảnh đám cưới của một nhà hàng tiệc cưới nào đó.

Một cặp đôi vừa mới cử hành nghi thức trên sân khấu xong, cô dâu mặc một chiếc đầm trắng dài thướt tha, mềm mại, quyến rũ động lòng người. Cô nở một nụ cười hạnh phúc, nắm lấy tay của chú rể, đi vào lễ đường.

Lúc này, tất cả các vị khách đang ngồi ở đây đều vỗ tay chúc phúc cho bọn họ.

Trong một góc nào đó có một người đàn ông đang ngồi xem, mặc dù đã mang khẩu trang, nhưng nó vẫn không thể nào che giấu được khuôn mặt anh tuấn của anh. Người đàn ông im lặng từ đầu tới giờ, trong mắt anh là sự cam chịu, đau lòng, dường như còn có cả nước mắt.

Nhưng mà, anh vẫn nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng mà anh có thể ngắm nhìn bạn gái cũ ở khoảng cách gần như này.

Qua ngày hôm nay, cô ấy chính thức trở thành vợ của người khác rồi.

Người đàn ông này tên là Ngô Tuấn, là bạn trai cũ của cô dâu.

Thực ra, cô dâu không hề mời bạn trai cũ tới tham dự hôn lễ, chuyện này là do Ngô Tuấn nghe bạn mình nói bạn gái cũ của anh kết hôn, cho nên anh mới lén tới đây tham dự hôn lễ cô ấy.

Ngô Tuấn nhìn dáng vẻ cô dâu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp động lòng người, trong lòng có chút đau đớn.

Anh và cô dâu quen nhau hai năm, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, đã sắp tới bước bàn chuyện cưới sinh.

Tiếc là, tình cảm cuối cùng vẫn không thể đánh bại hiện thực. Bởi vì không thể mua được nhà, không thể đưa ra số tiền sính lễ kếch xù mà cha vợ, mẹ vợ yêu cầu, cho nên hai người rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi kết cục chia tay.

Ngô Tuấn nhìn người mình yêu gả cho một người đàn ông khác mà lòng đau như cắt.

Điều càng làm anh đau lòng hơn chính là sau khi quan sát cô dâu một cách kỹ càng, anh phát hiện suốt cả buổi đám cưới này, người ta vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn chú rể tràn đầy tình yêu, hoàn toàn không bị chuyện tình cảm trước đây giữa anh và cô ấy ảnh hưởng.

Không biết là do cô ấy hoàn toàn không yêu anh, hay là cô ấy bước ra khỏi chuyện tình ấy quá nhanh.

Nhưng dù là vì lý do gì thì cũng không liên quan gì tới anh nữa rồi.

Ngô Tuấn ngồi yên ở góc khuất đó suốt cả buổi đám cưới, cho tới khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, chú rể và cô dâu thay sang bộ đồ khác chuẩn bị đi mời rượu, anh mới đứng dậy, yên lặng rời đi.

...

Nửa tiếng sau.

Ở một sạp đồ nướng.

Ngô Tuấn uống hết ly bia này tới ly bia khác, anh vốn dĩ cho rằng bản thân chỉ cần 3 tháng là có thể quên được chuyện này, nhưng mà khi tận mắt chứng kiến bạn gái cũ kết hôn, trong lòng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trước kia, khi vẫn còn quen nhau, anh đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của bạn gái cũ khi mặc đầm cưới, chắc hẳn là rất xinh đẹp.

Thực tế đúng là như vậy, quả thực rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng chú rể lại không phải là anh.

Ngô Tuấn vừa uống bia, vừa nhớ lại những kỷ niệm giữa mình và bạn gái cũ trong mấy năm qua, bất tri bất giác mà rơi nước mắt.

Chẳng mấy chốc mà Ngô Tuấn đã uống hết số bia kia, anh hơi say say, kêu:

"Ông chủ, lấy thêm năm lon nữa."

Chủ sạp đồ nướng là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, bây giờ vẫn còn sớm, cho nên sạp ông chỉ có duy nhất một người khách là Ngô Tuấn, cho nên ông quan sát được hết phản ứng của anh. Ông nghe thấy thế liền mang theo hai lon bia đi qua.

"Quý khách à, uống bia một mình rất dễ say, tôi uống với cậu."

Ông chủ quán đến ngay lúc Ngô Tuấn đang muốn giãi bày tâm sự, cho nên hai người lập tức anh một ly tôi một ly. Anh cười tự giễu:

"Tôi ngu thật, đã chia tay rồi vậy mà còn đi tham dự đám cưới của bạn gái cũ, làm thế chẳng phải là đang tự chuốc lấy khổ à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận