Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 407: Tôi Nhất Kiến Chung Tình Với Cô Ấy, Tôi Muốn Cưới Cô Ấy Về Làm Vợ

1 giờ chiều.

Tại sạp xem bói dưới một cây đại khu ở cổng tiểu khu nào đó có một hàng dài người đang xếp hàng, hàng người có ít nhất 30, 40 người, số lượng bác gái chiếm hơn phân nửa.

Bà nội Khúc tới khá trễ, trước bà có khoảng ba mươi mấy người.

Lúc này, tất cả mọi người đều đang châu đầu ghé tai thảo luận về sự lợi hại, xem chuẩn của vị 'đại sư tính toán như thần'.

Khi xem cho cô chủ, bởi vì chỉ có một người là cô, cho nên cô muốn xem cho bao nhiêu người cũng được, nhưng mà sau đó hắn đã đưa ra quy định, một vị khách chỉ có thể xem cho một người.

Thế là, cứ 4 phút Giang Phong sẽ xem xong cho một vị khách, nhưng tới phiên của bà nội Khúc cũng đã gần 3 giờ rưỡi chiều rồi.

Giang Phong thấy mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện, gương mặt nở một nụ cười, hỏi:

"Chào bà, bà muốn xem nhân duyên cho ai?"

Bà nội Khúc ngồi xuống cái ghế ở trước mặt Giang Phong, nói cho hắn biết tên họ và ngày sinh của cháu trai của của mình:

"Đại sư, đó là cháu trai cả của tôi, cậu xem nhân duyên giúp nó đi."

Giang Phong gật đầu, cười, nói:

"Được, bà Khúc chờ một lát, cháu xem giúp bà."

Bà Khúc mong chờ chờ đợi.

Mặc dù đã sớm rõ tư liệu của Khúc Văn Hoa như lòng bàn tay, nhưng mà Giang Phong vẫn bấm ngón tay tính vài phút, rồi mới nói với bà nội Khúc:

"Bà Khúc, người cháu trai cả này của bà rất ưu tú, nếu như cháu đoán không sai, thì công việc của anh ấy chắc hẳn liên quan tới pháp luật, nhưng mà cháu không thấy quan khí trên người anh ấy, cho nên xác suất rất lớn anh ấy là luật sư."

Bà nội Khúc nghe xong liền kích động nói:

"Đại sư xem chuẩn thật đó, cháu trai của tôi đúng là một luật sư."

Giang Phong cười, tiếp tục nói:

"Bà Khúc, chuyện tình cảm của cháu trai cả của bà tới giờ vẫn trống rỗng, cho nên không có gì để nói, chỉ có thể nói về nhân duyên sau này của anh ấy."

Bà Khúc liên tục gật đầu, nói:

"Đại sư nói đi, tôi nghe đây!"

Giang Phong cười híp mắt, nói:

"Bà Khúc, cháu trai cả của bà là người có hiếu, có chủ kiến, có lòng cầu tiến, là một người chính nghĩa, gặp chuyện cũng rất bình tĩnh, dáng vẻ đẹp trai, quan trọng nhất là không lăng nhăng.

Một khi gặp được nửa kia của mình, thì chắc chắn là một đôi trời đất tạo thành, vợ chồng yêu thương nhau, hạnh phúc mỹ mãn."

Bà Khúc nghe xong thì mặt mày hớn hở, vội vàng hỏi:

"Đại sư, không biết khi nào cháu trai cả của tôi mới có thể gặp được nửa kia của mình? Nửa kia của nó đang ở đâu?"

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Sau khi tính toán, thì nửa kia của cháu trai cả của bà đang ở phương nam, cháu còn thấy được cảnh tượng tuyết rơi trên sông, cho nên một nửa khác của anh ấy tám phần là họ Giang, tên chắc hẳn có một chữ Tuyết.

Còn khi nào bọn họ có thể gặp nhau, nói tới đây cũng thật trùng hợp, cháu cũng biết một cô gái xinh đẹp tên là Giang Tuyết. Bà Khúc chờ một lát, cháu lại xem thử xem cô gái mà cháu biết có thật sự là nửa còn lại của cháu trai cả của bà hay không."

Bà nội Khúc nghe xong thì cực kỳ kích động, liên tục gật đầu, nói:

"Được, được, đại sư xem đi."

Giang Phong lại giả bộ tính toán một chút, sau đó cười ha ha, nói:

"Bà Khúc, chúc mừng bà, sau khi tính toán, cô gái xinh đẹp kia thật sự là một nửa còn lại nửa cháu trai cả của bà, đúng thật là có duyên!"

Bà nội Khúc nghe xong thì vừa mừng, vừa lo, chờ không kịp mà nói:

"Đại sư, có thể nhờ cậu giới thiệu một chút được không, Khúc gia chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích!"

Giang Phong cười, gật đầu, nói:

"Có thể xúc tiến cho một mối nhân duyên trời định, cháu cầu mà không được, bà Khúc đi làm việc của mình trước đi, cháu có lẽ phải xem tới 6 giờ mới xong, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện về hôn nhân đại sự của cháu trai cả của bà."

Bà nội Khúc vui mừng nói:

"Được, vậy tôi đi mua đồ về nấu cơm, một lát nữa cậu nhất định phải qua nhà tôi ăn cơm đó."

Giang Phong cũng không khách khí, cười, trả lời:

"Được, làm phiền bà rồi!"

"Đại sư đừng khách khí, một lát nữa tôi sẽ tới mời cậu."

Bà nội Khúc nói xong liền vui vẻ đi mua thức ăn.

Những người khác thấy thế thì không khỏi ao ước, mọi người đều có thể thấy được bản lĩnh xem nhân duyên của đại sư, có thể được đại sư tự mình giới thiệu là có phúc tới mức nào chứ?

Sau đó, Giang Phong lại tiếp tục giả bộ tính toán, nghiêm túc xem nhân duyên cho những người đang xếp hàng.

...

Một bên khác.

Trên đường đi mua thức ăn, bà nội Khúc không nhịn được mà gọi điện thoại cho con trai của mình.

Vừa nối máy, bà Khúc lập tức hưng phấn nói:

"Con trai, chuyện hôn nhân đại sư của cháu trai cả của mẹ nở mày nở mặt rồi!"

Khúc Hành Trường không hiểu chuyện gì, hỏi:

"Mẹ, tại sao lại thế?"

Bà nội Khúc giải thích:

"Là như này, hôm nay có một vị đại sư tính toán như thần tới tiểu khu chúng ta, cậu ấy..."

Khúc Hành Trường nghe tới đó, vội vàng ngắt lời, nói:

"Mẹ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao mẹ còn tin chuyện này nữa vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận