Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 740: Đại Ái Vô Biên

Thủ đô.

Giang Phong ngồi trên xe, nghe bạn học thời đại học Tô Đông Hà giải thích vấn đề khó khăn mà hắn đang gặp phải.

Theo lời giải thích của Tô Đông Hà, hình tượng một người thầy đại ái liền hiện lên trong đầu Giang Phong, đối với những người giáo viên có phẩm đức cao thượng như vậy, trong lòng hắn cực kì bội phục.

Có điều, nghe tới phía sau, lông mày Giang Phong không nhịn được cau lại, tinh thần hiến dâng thiện nguyện của người thầy này quả thực rất đáng khen ngợi, nhưng từ thiện những thứ vượt ngoài năng lực của bản thân thì không đáng được khuyến khích.

Nhất là trong việc giúp đỡ học sinh học hành, trong vấn đề này cũng đã có những vụ việc cực kì tai tiếng, điển hình là nam ca sĩ họ Tùng từng giúp đỡ gần hai trăm học sinh đọc sách, kết quả giúp ra một đám bạch nhãn lang.

Sau này, vị nam ca sĩ họ Tùng kia vì bị mắc bệnh ung thư mà không thể kịp thời đưa tiền và quần áo tới tay những học sinh hắn đang giúp đỡ đó, kết quả liền nhận được những sự ngờ vực vô căn cứ của đám học sinh, nhận được vô số lời chất vấn qua điện thoại: “Chẳng lẽ anh đã hối hận việc trước đây hứa hẹn giúp đỡ bọn họ hoàn thành sự nghiệp học hành rồi sao? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn những đứa trẻ này vì không có tiền mà lại rơi vào cảnh thất học sao?”

Loại tình huống này cứ tiếp tục duy trì cho tới tận khi nam ca sĩ họ Tùng đó phải vào nằm viện, bệnh tình của anh vốn đã nghiệm trọng, đối mặt với những lời chất vấn như vậy lại thêm lòng nóng như lửa đốt, thức trắng nhiều đêm vì không ngủ được. Thấy anh khổ sở như vậy, vợ và các bạn bè của anh liền thường xuyên trực ở bên tắt máy của anh đi.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến cho đám người nhận trợ giúp kia ngờ vực thêm, khiến bọn họ cảm thấy nam ca sĩ họ Tùng này chắc chắn là đã không còn muốn bỏ tiền ra giúp những đứa trẻ này nữa.

Có một lần,vị nam ca sĩ họ Tùng vừa mới mở điện thoại của mình lên đã nhận được một cuộc gọi: “Không phải anh đã nói sẽ chu cấp cho con của tôi đến khi tốt nghiệp đại học sao? Bây giờ nó mới đang học trung học cơ sở, anh đã không muốn bỏ tiền ra nữa rồi? Anh đây không phải là đang lừa dối người khác sao?”

Nam ca sĩ họ Tùng nghe thấy vậy liền vội vàng giải thích với đối phương: “Tôi bị bệnh, đã mấy tháng rồi không thể làm việc, hiện tại tạm thời không có tiền để cho bọn nhỏ nộp học phí, đợi thân thể tôi khá hơn một chút, chắc chắn sẽ nghĩ cách gửi tiền qua cho mọi người.”

Đối phương nghe xong liền dùng giọng điệu bán tín bán nghi hỏi lại: “Anh rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?” Nam ca sĩ họ Tùng liền nói qua về tình huống của mình một lần, người bên kia điện thoại nghe xong thì lại hỏi: “Vậy lúc nào anh mới có thể trị tốt bệnh, quay lại làm việc kiếm tiền?”

Người bình thường nghe thấy câu nói như vậy chắc chắn huyết áp đều sẽ tăng vọt, đều sẽ nổi đóa mà chửi ầm lên, này mẹ nó là loại người gì vậy, giúp đỡ loại bạch nhãn lang như vậy thật sự có ý nghĩa sao?

Không những như vậy, có phóng viên còn biết được một việc: Có một sinh viên đại học nghèo khó từng được nam ca sĩ họ Tùng giúp đỡ, sau đó, vì cô sinh viên này không thể liên lạc với đối phương nhận giúp đỡ được nữa cho nên liền liên hệ với một đoàn ca múa nào đó vào làm việc, cứ như vậy, cô và ân nhân mỗi người một ngả.

Vị phóng viên này từng liên lạc với cô, sau đó đã xảy ra cuộc đối thoại như sau:

“Nghe nói lúc cô học đại học đã từng nhận được sự trợ giúp từ XXX?”

“Làm sao anh biết? Là ai nói số điện thoại cho tôi cho anh? Là XXX sao?”

“Tôi chỉ muốn biết cô có từng nhận được sự trợ giúp của XXX hay không thôi, không biết bây giờ cô còn nhớ hay không?”

“Tôi đúng là từng nhận được sự trợ giúp của anh ta, đương nhiên cũng nhớ rõ, nhưng việc này dù sao cũng không cần phải treo ngoài miệng! Đồng thời, lúc ấy XXX đồng ý trợ giúp tôi cũng hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng tự nguyện, tôi chưa từng ép buộc anh ta.”

“Không biết lúc anh ấy đồng ý giúp cô đã có suy nghĩ như thế nào?”

“Có suy nghĩ gì thì tôi cũng không rõ, nhưng có một điều có thể khẳng định, người nào làm việc gì cũng có mục đích cả, có người cầu danh, có người cầu lợi. Còn mục đích của anh ta là gì, tôi không cần nói anh cũng có thể đoán ra được.”

“Hiện tại anh ấy đang bị bệnh cực kỳ nghiêm trọng, cô có biết không?”

“Công việc của tôi luôn cực kì bận rộn, không có thời gian liên hệ với anh ta. Trước đó tôi cũng có nghe người ta nói anh ta bị bệnh, nhưng tôi cũng không quá để ý, anh ta tuổi còn trẻ như vậy, lớn lên cũng rất cường tráng, có thể có vấn đề gì lớn được chứ?”

“Dạ dày anh ấy xuất huyết, nếu như điều trị trễ thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiện tại anh ấy lại không có tiền chữa bệnh. Không biết cô có muốn qua thăm anh ấy một lần, hoặc là đưa tay cứu trợ anh ấy một chút?”

“Đưa tay cứu trợ anh ta? Đưa kiểu gì? Chữa bệnh cho anh ta sao? Hiện tại mỗi tháng tôi cũng chỉ kiếm được có ba, bốn ngàn tệ, còn chưa có năng lực này đâu. Hơn nữa, anh ta từ trước đến nay cũng chưa từng đề cập qua về vấn đề này với tôi.”

“Nếu anh ấy hi vọng cô có thể giúp anh ấy chữa bệnh, liệu cô có giúp không?”

“Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ qua, gia cảnh của tôi vẫn luôn không tốt, em trai em gái cũng vẫn còn đang đi học, bản thân tôi cũng còn đang cần người khác trợ giúp.”

“Nếu cô không thể giúp anh ấy được thì hẳn là nên đi thăm anh ấy một chút, cho anh ấy biết cô vẫn chưa từng quên tấm lòng của anh ấy!”

“Tôi rất bận, không có thời gian.”

Nói xong câu đó, cô sinh viên từng nhận được trợ giúp này liền vội vàng dập máy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận