Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 415: Chuyện Tìm Đối Tượng Cứ Giao Cho Người Mai Mối Chuyên Nghiệp Người Ta Đi (3)

"Sao hả? Chắc em chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống dã ngoại như vậy nhỉ?" Trình Quốc An mỉm cười hỏi.

Lăng Lỵ gật đầu nói: "Đúng là lần đầu tiên em trải nghiệm cuộc sống như thế. Lúc em còn nhỏ, ba mẹ em bận tới mức không thể phân thân. Sau khi em lớn lên cũng bận công việc, bạn bè cũng không nhiều, không ai mời em tham gia hoạt động cắm trại nơi dã ngoại như vậy. Cho nên, cho dù em đã sớm biết có hoạt động cắm trại dã ngoại nhưng chưa từng trải nghiệm lần nào."

"Cái này cho em." Trình Quốc An gắp một miếng cá mềm đưa cho Lăng Lỵ.

"Cảm ơn!" Lăng Lỵ cám ơn.

"Anh lại thường cắm trại nơi dã ngoại, có đôi khi đi cùng bạn, nhưng phần lớn thời gian đều đi một mình." Trình Quốc An nói.

Lăng Lỵ kinh ngạc nói: "Anh cắm trại nơi dã ngoại một mình à?"

Trình Quốc An mỉm cười nói: "Thật ra có đôi lúc anh ra ngoài câu cá, cảm giác đi qua đi lại quá lãng phí thời gian, nên dứt khoát mang theo các trang bị cắm trại dã ngoại cần thiết, trực tiếp nghỉ ở bên hồ, chờ hôm sau trời sáng sẽ câu cá tiếp. Kỷ lục lâu nhất của anh là cắm trại một mình liên tục một tuần trên đập nước Thanh Sơn."

Lăng Lỵ trợn tròn mắt nói: "Một mình cắm trại, anh không sợ sao?"

Trình Quốc An mỉm cười nói: "Nếu là mười mấy năm trước, khi đó trị an còn chưa tốt, quả thật không thích hợp đi cắm trại một mình lâu như vậy. Chẳng qua mấy năm gần đây trị an càng lúc càng tốt, lại thêm anh quanh năm câu cá cũng có rèn luyện, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của anh, cho nên anh mới dám yên tâm cắm trại ở nơi hoang dã."

Lăng Lỵ nghiêm túc nói: "Cho dù mấy năm qua trị an đúng là tốt hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn phải chú ý an toàn. Bất kể là thời đại nào cũng không thiếu những kẻ cặn bã trong xã hội, ba em như vậy mà còn có người từng làm ông ấy bị thương, cho nên không thể bỏ qua vấn đề an toàn được. Sau này, nếu anh thật sự muốn đi cắm trại, tốt nhất nên đi cùng bạn, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau."

Trình Quốc An gật đầu nói: "Được, anh nghe em."

Lăng Lỵ nghe vậy thì mỉm cười, cuộc sống cắm trại trước mắt còn rất thú vị. Không biết buổi tối ngủ ở trong lều sẽ có cảm giác thế nào?

. . .

Trong khu dân cư nào đó ở thành phố Hàng, ba người nhà họ Vinh đang ăn cơm chiều.

Mẹ Vinh hỏi: "Con trai, chuyện mẹ nói với con lần trước, con có để tâm không đấy?"

Vinh Hoa (bác sĩ thiên tài đặc biệt đẹp trai kia) nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện nào ạ?"

Mẹ Vinh nhíu mày, đặt đũa xuống nói: "Chính là chuyện bảo con mau tranh thủ thời gian kiếm người yêu đi. Con đừng nói với mẹ, con vẫn vậy, không có hành động gì nhé."

Vinh Hoa ho khan vài tiếng, nói: "Mẹ, chuyện này đâu thể miễn cưỡng được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Con chưa gặp được cô gái nào khiến con rung động, điều này chứng tỏ duyên phận của con còn chưa tới."

Ba Vinh liếc nhìn anh ta: "Con còn chẳng muốn kiếm vợ, lấy đâu ra duyên phận chứ?"

Mẹ Vinh nói: "Ba con nói đúng. Lúc trước con lên ti vi, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp chủ động đến tìm con nhưng con chẳng để ý tới người nào. Con như vậy thì lấy đâu ra duyên phận hả?"

Vinh Hoa dứt khoát cúi đầu mải miết ăn cơm, không nói gì nữa.

Ba Vinh và mẹ Vinh liếc nhìn nhau, hai vợ chồng đều cảm thấy đau đầu. Con trai bọn họ điểm nào cũng tốt, xuất sắc đến không thể tưởng tượng nổi, ngoài ba mươi tuổi đã là một bác sĩ Phó chủ nhiệm đặc biệt nổi tiếng trong bệnh viện tuyến ba.

Khuyết điểm duy nhất là không biết cách tìm vợ, năm nay đã 32 tuổi còn chưa có nổi một người bạn gái, nói ra thậm chí chẳng bằng một học sinh trung học.

Quan trọng là anh ta còn không sốt ruột. Dựa theo tính tình và thái độ của anh ta, nếu không giục anh ta, ba Vinh mẹ Vinh muốn ôm cháu trai, sợ rằng còn xa mới thấy được.

Thậm chí, ngay cả giục cũng không có tác dụng.

Thấy con trai không lên tiếng, mẹ Vinh không nhịn được nói: "Con trai, mẹ vẫn tìm người nhờ mai mối cho con đi. Lần trước, mẹ đã nói với con, ở tỉnh Quế có người mai mối đặc biệt lợi hại, chúng ta nhờ cậu ta xem xét đối tượng giúp, chắc sẽ có hiệu quả đấy."

Vinh Hoa toát mồ hôi nói: "Mẹ, không cần mời người mai mối đâu. Sau này, con chú ý hơn là được rồi mà."

Mấy năm qua, mẹ Vinh giục con trai tìm đối tượng không ít lần, đáng tiếc vẫn không có hiệu quả. Bây giờ, bà vừa nghe con trai nói vậy, liền biết anh ta mượn cớ mà thôi, bà càng kiên quyết mời người mai mối cho con trai hơn.

"Con trai, con tự tim có hiệu suất quá thấp, mẹ vẫn mời người mai mối cho con thì tốt hơn."

Ba Vinh và mẹ Vinh đã thống nhất cùng mặt trận, ông ta nghe vậy lại phụ họa: "Đúng vậy, con trai cứ đi làm, chuyện tìm đối tượng cứ giao cho người mai mối chuyên nghiệp đi!"

Mẹ Vinh không để cho con trai có cơ hội từ chối, trực tiếp quyết định luôn: "Lời nói không bằng hành động, ngày mai mẹ sẽ lên đường tới tỉnh Quế, mời Giang đại sư kia ra mặt xem xét một đối tượng giúp con."

Vinh Hoa: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận