Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 518: Mười Chương Bùng Nổ, Mọi Người Cùng Vui (2)

Trước đó cô từng đồng ý gặp mặt ba người, nhưng mà lại có người làm giả tư liệu, duy chỉ có tầm mắt và tri thức là không làm giả được, bởi vậy mỗi lần nói chuyện với đối phương xem mắt một thời gian, Phương Vân đều có thể nhìn thấu sự ngụy trang của đối phương.

Mà lần này gặp mặt Trần Mộ Sơn, Phương Vân lần đầu tiên cảm nhận được tri thức của đối phương hoàn toàn vượt qua cô. Cho dù cô nhắc tới chủ đề gì, đối phương đều có thể tiếp lời.

Ngay cả ngành nghề tài chính mà cô am hiểu nhất, hắn cũng có thể nói được một hai.

Sau khi nói chuyện một hai giờ về sau, Phương Vân nhịn không được mà hỏi:

"Đại tác giả, tri thức của anh đúng là rất rộng, tác giả như các người đều hiểu nhiều như vậy sao?"

Trần Mộ Sơn mỉm cười nói:

"Không còn cách nào khác, đều là bị độc giả ép, nghề này của chúng tôi cạnh tranh rất lớn, nhất là khi chúng tôi viết tiểu thuyết dài, mỗi một bộ đều hàng triệu chữ. Nếu như tri thức tích lũy trên các phương diện không đủ, chỉ cần một tác phẩm thôi đã có thể khiến bản thân bại lộ không còn một mảnh. Mà không muốn độc giả gán cho cái mác 'Hết thời ' thì mỗi một tác phẩm đều phải có điểm sáng, đều phải có thứ mới mẻ. Bản thân phất định phải không ngừng tiếp thu kiến thức mới để bổ sung vào tác phẩm mới. Sáng tác theo loại trạng thái này, cho dù là ai thì kiên trì khoảng mười mấy năm đều sẽ hiểu được rất nhiều kiến thức."

Phương Vân thật lòng khen ngợi:

"Lợi hại, khó trách anh có thể đứng ở đỉnh tháp văn học mạng, chỉ dựa vào thái độ không ngừng tiến thủ này của anh cũng không phải là thứ mà tác giả bình thường có thể so sánh."

Trần Mộ Sơn khiêm tốn nói:

"Phương tổng quá khen, còn có rất nhiều tác giả cố gắng hơn tôi nhiều. Tôi có thể có ngày hôm nay chỉ là do chiếm được thiên thời địa lợi mà thôi, nói về trình độ sáng tác thì có không ít tác giả mạnh hơn tôi."

Giang Phong nói xen vào: "Anh Trần khiêm nhường rồi, trong nền văn học mạng này, đúng là không thể phủ nhận ưu thế của các tác giả giai đoạn trước, nhưng chỉ cần anh có thực lực, người sau vượt người trước cũng không phải là không có. Nói cho cùng, sách vẫn là viết cho bạn đọc, cho dù anh là tác giả bạch kim nhưng nếu như viết không hay thì bạn đọc cũng sẽ không mua. Mà chỉ cần anh viết hay thì dù danh chỉ là một tác giả non nớt, vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ của tác giả. Anh Trần có thể đứng vững trên đỉnh văn học mạng hơn mười năm mà không ngã, đủ để chứng minh thực lực của anh."

Lời nói này khiến cho Trần Mộ Sơn đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy rất hưởng thụ.

Sau đó, ba người lại nói chuyện tầm mười phút mới vui vẻ tách ra.

Người tính tiền đương nhiên là Trần Mộ Sơn, chuyện này cũng không cần nhiều lời.

Mấy người cùng nhau đi vào bãi đỗ xe, xe của Trần Mộ Sơn là chiếc Volkswagen Phaeton, vô cùng khiêm tốn. Mà xe của Phương Vân là một chiếc Mercedes-Benz- E bình thường, xe này không quá rẻ nhưng cũng không quá đắt, tương đối thích hợp với cô.

"Giang đại sư, Phương tổng, tôi liền đi trước, hẹn gặp lại!"

"Được rồi, hẹn gặp lại!"

Chờ Trần Mộ Sơn rời đi, Phương Vân và Giang Phong mới lần lượt lên xe.

Mấy phút sau, hai người tới một quán cà phê gần đó, mà Bùi Dĩnh đã chờ bọn họ ở trong quán cà phê.

Hai người ngồi xuống, gọi một ly cà phê. Ngọn lửa bát quái của Bùi Dĩnh cháy hừng hực, cô nhịn không được mà hỏi:

"Sao rồi Phương tổng, có cọ xát ra chút lửa nào với đại tác giả kia hay không?"

Phương Vân đã 40 tuổi, lại là người đã kết hôn từng trải nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì xấu hổ cả, trực tiếp cười híp mắt đáp:

"Chị khoan hãy nói, em và hắn đúng là đã cọ xát ra lửa rồi. Bọn em mặc dù là lần thứ nhất gặp mặt, nhưng em và hắn có thể nói là vừa gặp đã quen. Hắn không hổ là tác giả lớn, tri thức rộng lớn, cho dù em nói về chủ đề gì, hắn đều có thể tiếp lời. Ngoài ra, hắn có thể viết ra những nhân vật có EQ cao nên EQ của bản thân hắn cũng vô cùng cao. Tóm lại, ấn tượng đầu tiên đúng là rất tốt."

"Vậy mà đánh giá cao như vậy? Xem ra Phương tổng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ từ biệt cuộc sống độc thân rồi." Nói đến đây, Bùi Dĩnh lại nhìn về phía Giang Phong, nói:

"Giang đại sư, năng lực mai mối của anh thật sự đúng là vô địch!"

Giang Phong cười ha ha, nói: "Chủ yếu vẫn là Phương tổng và tác giả kia tương đối xứng đôi."

Lúc ba người Giang Phong đang nói chuyện phiếm tại quán cà phê, Trần Mộ Sơn lái xe trở về nhà.

Đối tượng xem mắt hôm nay thật sự đã khiến hắn động tâm, có tiền, có nhan sắc, có dáng người, có khí chất, có văn hóa, có kiến thức, có ánh mắt, ngoại trừ việc mang theo hai đứa bé có chút không được hoàn mỹ ra thi phương diện khác đều có thể xưng là hoàn mỹ.

Đối tượng như này, ai gặp gỡ mà không rung động chứ!

Trong lòng cảm thấy cao hứng, Trần Mộ Sơn liền muốn tìm người chia sẻ. Nhưng loại chuyện này còn chưa chắc chắn, không tiện ồn ào khắp nơi, hắn thậm chí cũng không dám nói cùng cha mẹ, sợ cuối cùng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến cho bọn họ thất vọng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể chia sẻ với cha mẹ áo cơm của hắn.

Thế là, Trần Mộ Sơn liền bật máy tính lên, cập nhật mười chương đã viết từ trước, sau đó mở một chương đơn.

Tiêu đề của chương đơn: [ Hôm nay gặp một chuyện cực kỳ vui, mười chương bùng nổ, mọi người cùng vui ]

Nội dung: Giống như trên!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận