Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 855: Trò Vận Động Này Chỉ Có Thể Chơi Vào Buổi Trưa (2)

Mặc dù Đoạn mẫu bị làm cho tức đến mức suýt nữa ngất đi, nhưng không phải là bởi vì con trai chơi Parkour. Mà là đứa con trai không an phận của nàng vậy mà gan to bằng trời bắt đầu chơi môn tay không leo núi, môn thể thao được cho là "Một trong mười môn vận động nguy hiểm nhất thế giới”.

Đoạn mẫu thật sự sắp bị đứa con bất hiếu này làm cho tức chết rồi, từ khi con trai bắt đầu luyện Parkour, nàng đã chú ý tới các môn thể thao mạo hiểm khác, đương nhiên hiểu rõ môn tay không leo núi này nguy hiểm cỡ nào.

Theo thống kê, tử vong của tay không leo núi cao đến 50%.

Xác suất tử xong lên tới một nửa, quyết định môn thể thao mạo hiểm này chỉ có thể chơi vào giữa trưa.

Nhìn thấy con trai không nói tiếng nào, Đoạn mẫu đỏ mắt, mắng: "Đồ nghịch tử, con là muốn mẹ và cha con người đầu bạc tiễn người đầu xanh đúng hay không?"

Đoạn Đông Hải thấy mẹ tức giận quá mức, sợ bà tức đến mức nguy hiểm tính mạng, chỉ có thể giải thích: "Mẹ, người đừng tức giận, tay không leo núi này không có nguy hiểm như mẹ tưởng tượng đâu. Con chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, lại không đi khiêu chiến mấy cái vách núi cheo leo thật kia."

"Cho dù không đi khiêu chiến vách núi cheo leo cũng không được."

Đoạn mẫu lập tức bác bỏ, nhìn chăm chú vào mắt của con trai rồi nói: "Đông Hải, đừng dọa mẹ có được hay không? Đây chính là môn thể thao không có bất kỳ biện pháp phòng hộ gì, tỉ lệ sai số là không. Đây hoàn toàn chính là lấy sinh mệnh ra nói đùa, chỉ cần không cẩn thận thì chính là kết cục thịt nát xương tan."

Trong lòng Đoạn Đông Hải cảm thấy rất hối hận, lúc trước khi chơi Parkour, hắn đã phí sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được cha mẹ. Mà hắn đã sớm biết cha mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn chơi loại thể thao cực mạo hiểm giống như tay không leo núi này.

Bởi vậy, sau khi say mê môn thể thao mạo hiểm tay không leo núi này, hắn vẫn luôn lén lút chơi, không dám để cho cha mẹ của hắn biết.

Đáng tiếc cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, hôm nay lúc đang gọi điện thoại hẹn mấy người cũng yêu thích tay không leo núi đi "Chinh phục" thánh địa có tính nguy hiểm không lớn nào đó, bị mẹ của hắn nghe thấy, lúc này mới hỏng việc.

Đoạn Đông Hải hiểu rõ, hắn có thể thuyết phục cha mẹ cho mình chơi Parkour là bởi vì tính nguy hiểm của Parkour không cao bằng các môn thể thao mạo hiểm khác. Dù thật sự xuất hiện sai lầm, tỉ lệ lớn cũng chỉ là bị thương, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà tay không leo núi lại khác, đây là leo núi không có bất kỳ thứ gì phòng hộ cả. Giống như mẹ hắn nói, tỉ lệ sai số bắt buộc là không, một khi sai lầm thì hậu quả đúng là không thể tượng tưởng nổi.

Hắn thích loại khiêu chiến tràn ngập kích thích này, cho đến bây giờ số lần leo núi của hắn không nhiều, nhưng sau mỗi lần đăng đỉnh đều có loại cảm giác thoải mái không gì so sánh nổi, thoải mái hơn cả đánh bài poker với bạn gái.

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Đoạn Đông Hải không khỏi thầm thở dài, nói: "Mẹ, người đừng tức giận, con nghe mẹ, không chơi leo núi nữa."

"Thật sự không chơi?"

"Thật sự không chơi!"

Đứa con trai này đã giấu bà và cha nó chơi môn thể thao mạo hiểm này. Đoạn mẫu sợ hắn chỉ là thuận miệng nói để lừa mình, sau lưng lại lén chơi, liền nhấn mạnh: "Đông Hải, không phải mẹ thích lải nhải, Đoạn gia chúng ta cũng chỉ có một người con trai là con. Con chơi môn thể thao mạo hiểm như vậy lỡ như xảy ra chuyện bất trắc thì mẹ và cha con còn sống thế nào đây?"

Nếu là mười năm trước, Đoạn Đông Hải chắc chắn sẽ thuyết phục mẹ mình một phen, nhưng bây giờ mẹ hắn đã là người bốn năm mươi tuổi, muốn luyện tập là chuyện không hiện thực, hắn chỉ có thể gật đầu nói: "Biết rồi mẹ, con sau này sẽ chuyên tâm chơi Parkour, không chơi tay không leo núi nữa."

Thứ nên nói hay không nên nói đều đã nói, trước khi thúc Đoạn mẫu còn quẳng thêm một câu hung ác: "Con biết được là tốt, dù sao hôm nay mẹ cũng nói trước luôn, nếu như con còn giám giấu mẹ và cha con chơi tay không leo núi, để mẹ biết được thì mẹ sẽ trực tiếp đến chỗ con leo núi rồi nhảy xuống."

Nghe thấy lời nói hung ác này của mẹ, lòng Đoạn Đông Hải cảm thấy chấn động. Hắn vốn đang còn một chút băn khoăn nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị hắn gạt bỏ, hắn thích mạo hiểm, cũng dám đem sinh mệnh của mình ra mạo hiểm.

Nhưng hắn không dám lấy sinh mệnh của mẹ mình ra mạo hiểm.

Cho nên, hắn chỉ có thể nói tạm biệt với tay không leo núi.

Đoạn Đông Hải đi đến phía sau lưng mẹ mình, vừa bóp vai giúp nàng vừa lấy lòng: "Mẹ, con sẽ ghi nhớ lời nói của mẹ, mẹ đừng tức giận nữa."

Cho đến lúc này, Đoạn mẫu mới hơi yên tâm một chút.

Nhưng mà bà cũng không yên tâm hoàn toàn. Bà nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đông Hải, con có còn tiếp tục với người bạn gái mà con mang về nhà ăn cơm lần trước hay không?"

Đoạn Đông Hải lắc đầu nói: "Đã chia tay mấy tháng rồi, mẹ hỏi chuyện này làm gì?"

"Con năm nay đã 25 tuổi, là lúc cưới vợ sinh con, sau khi con chia tay với cô ấy có quen thêm người bạn gái nào hay không?"

"Không có, chuyện kết hôn không gấp, con còn muốn chơi nữa mấy năm nữa!"

"Đàn ông chỉ có kết hôn mới có thể trưởng thành, con đừng xen vào việc này, đợi buổi tối cha con trở về, mẹ và hắn sẽ thương lượng một chút, nghĩ biện pháp tìm kiếm tốt đối tượng giúp con."

"…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận