Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 868: Sao Thế, Không Hài Lòng À? (2)

Quách Băng Băng nói: "Công việc của tôi rất nhẹ nhàng, ông chủ tôi mời hai bảo tiêu, tôi chỉ là một người trong đó. Lúc ông chủ tôi không đi xa nhà thì đều không cần chúng tôi đi theo, chỉ có đi xa mới mang theo chúng tôi. Còn về tình huống gia đình tôi cũng rất đơn giản, cha mẹ tôi đều là nông dân, tôi còn có một anh trai, đã kết hôn nhiều năm rồi."

"Mạo muội hỏi thêm một câu, ông chủ chị hiện tại trả cho chị bao nhiêu tiền công?"

Quách Băng Băng liếc hắn một cái, cũng không giấu diếm, nói: "Bao ăn bao ở, có bảo hiểm một năm và các loại phụ cấp, lương một năm hai trăm ngàn tệ, cộng với thưởng cuối năm thì một năm đại khái có ba trăm ngàn tệ."

Hứa Bằng Phi nghe mà trợn mắt, đãi ngộ này đúng là cao ngoài ý muốn. Đừng nhìn hắn bây giờ lẫn vào như chó hình người, nhưng tiền kiếm tới tay còn phải chia lãi cho anh em thủ hạ, thực tế tiền tới tay cũng không được bao nhiêu.

Hắn lăn lộn hơn mười năm, cũng chỉ có tiền đặt cọc căn hộ, mua chiếc xe hơn trăm ngàn tệ, tiền tiết kiệm không đến hai trăm ngàn tệ, đây còn là dưới tình huống được vị kia chiếu cố.

Nếu như không phải vừa giải quyết cửa hàng nhỏ ở công trường của Trần tổng thì tiền mà hắn kiếm được trong một năm đúng là còn kém Quách Băng Băng.

Gan lớn, thu nhập cao, tính cách ngay thẳng, dáng vẻ lại phù hợp với thẩm mỹ của hắn, còn không ghét bỏ hắn là một tên lưu manh. Một đối tượng như này, Hứa Bằng Phi thật sự là không có gì có thể bắt bẻ.

Bởi vậy, Hứa Bằng Phi cũng không do dự nữa, trực tiếp tỏ thái độ, nói: "Chị Băng Băng, điều kiện của chị tốt hơn tôi, nếu như chị không chê tôi thì tôi đương nhiên là muốn hẹn hò với chị."

"Trước khi chính thức hẹn hò, tôi có hai yêu cầu phải nói trước với cậu."

"Ừm, chị nói đi, tôi nghe."

Quách Băng Băng nói: "Một, tôi không phản đối công việc hiện tại của cậu, nhưng cậu nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng, không được làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương."

Hứa Bằng Phi gật đầu nói: "Chị yên tâm, có thể tuân thủ luật pháp lại kiếm tiền, không có ai muốn đi làm mấy chuyện phạm pháp loạn kỷ cương cả, tôi vẫn là chút đầu óc kia."

Quách Băng Băng gật đầu nói: "Hai, nếu như cậu muốn tiến tới với tôi thì phải giữ mình trong sạch, lúc ở bên ngoài xã giao không được tìm các cô gái chơi đùa, cho dù là gặp dịp thì chơi đều không được."

Hứa Bằng Phi chần chờ rồi nói: "Chị Băng Băng, tôi có thể không cần con gái người ta bồi tiếp, nhưng tôi ra ngoài xã giao đều là bồi ông chủ. Nếu như ông chủ người ta muốn tìm các cô gái chơi đùa thì không liên quan tới tôi nha!"

Quách Băng Băng nói: "Ông chủ tìm là chuyện của ông chủ, cậu tự biết mình là được."

Hứa Bằng Phi thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì không có vấn đề gì."

Quách Băng Băng nhấp một ngụm trà sữa, nói sâu xa: "Cậu cũng phải nhớ kỹ chuyện này, nếu như bị tôi bắt được thì nắm đấm của tôi sẽ không nhận người đâu."

Đầu Hứa Bằng Phi có chút choáng váng: "Chúng ta…coi như là hẹn hò rồi sao?"

Quách Băng Băng liếc mắt nhìn hắn: "Nói vậy cũng đúng, sao thế, cậu không hài lòng?"

Hứa Bằng Phi nói: "Hài lòng thì hài lòng, thế nhưng…"

Quách Băng Băng ngắt lời: "Hài lòng là được, đừng lề mề chậm chạp như đàn bà."

Hứa Bằng Phi: "…”

Cái đối tượng này, sao cảm giác như có chút trò đùa?



Trung Hải.

Trong căn phòng thuê nào đó, Tề Hải Yến ôm con trai mấy tháng tuổi, vui vẻ ngồi ở bên cạnh lắng nghe chồng và mẹ chồng thương lượng chuyện mua nhà

Tầm quan trọng của nhà ở đối với người Trung Quốc chắc là không cần nhấn mạnh nữa. Mỗi người đều hi vọng có một nơi có thể che mưa che gió, cho dù là cực kỳ nhỏ hay là tráng lệ hay là đơn sơ đều được.

Có chỗ ở thì mới coi như là có nhà của mình.

Vốn dĩ lấy thu nhập của chồng cô, Lưu Tuấn Hùng muốn mua nhà tại Trung Hải ít nhất cũng phải tích lũy hai ba năm mới có hi vọng giao tiền đặt cọc.

Nhưng chồng của cô không cần phải gánh chịu một mình, là con một trong nhà, chồng cô muốn mua nhà, cha mẹ chồng nhất định sẽ ủng hộ một khoản tiền.

Cộng với năm ngoái em họ Tiểu Phong đã hứa hẹn, mới khiến cho hai vợ chồng có đủ tự tin để mua nhà.

Chỉ nghe Lưu Tuấn Hùng nói: "Mẹ, con thích công việc hiện tại của mình, đúng là vất vả cực khổ một chút, nhưng thu nhập rất cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con sẽ không đổi việc, nói cách khác sau này nhất định sẽ ở chỗ này. Mua nhà chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã như vậy, con cảm thấy mua trễ còn không bằng mua sớm, hiện tại không mua nhà mỗi tháng cũng phải trả hơn ngàn tệ tiền thuê phòng, dùng số tiền này cung cấp cho nhà của mình mới là tốt nhất. Mẹ nói có đúng hay không?"

Mẹ Lưu gật đầu, nói: "Là đạo lý này, nếu đã quyết định vậy thì mua thôi. Mẹ với cha con có thể góp cho con năm trăm ngàn tệ, con xem một chút còn thiếu bao nhiêu, mẹ lại đi hỏi mượn dì Hai."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận