Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 741: Đại Ái Vô Biên (2)

Tuy nói làm việc ân không cầu báo đáp, nhưng giúp đỡ người nhớ ân so với giúp đỡ loại bạch nhãn lang như này là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Ngoại trừ nam ca sĩ họ Tùng này, còn có một ngôi sao họ Tôn khác, anh ấy cũng giúp đỡ các học sinh nghèo khó vài chục năm, kết quả cũng giống như nam ca sĩ họ Tùng, đều nuôi ra một bạch nhãn lang, chuyện cũ về người nông phu và con rắn trở thành một vòng lặp không ngừng.

Nghe bạn học cũ giải thích xong, Giang Phong không lập tức đưa ra biện pháp giải quyết, mà hỏi: “Bạn học cũ này, cậu có biết ngày sinh tháng đẻ của ông nội mình không?”

Tô Đông Hà đáp: “Cái này tôi quả thật không biết, có điều cha tôi hẳn là biết.”

Giang Phong nói: “Vậy cậu đi hỏi cha mình một chút đi, sau đó gửi tên và ngày sinh tháng đẻ của ông nội cậu qua wechat cho tôi, trước tiên tôi thử suy tính cho ông cụ một cái trước, xem xem có thể tìm ra được biện pháp giải quyết nào từ đó hay không.”

Tô Đông Hà đương nhiên biết độ am hiểu của bạn học cũ trong chuyện suy tính, liền đáp: “Được, vậy làm phiền cậu, để tôi đi hỏi cha tôi một chút, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của ông nội cho cậu.”

Nói đến đây, hai người lại khách khí thêm vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Chưa đến ba phút sau, Tô Đông Hà đã gửi tên và ngày sinh tháng đẻ của ông nội mình cho Giang Phong.

Giang Phong cũng không hề trì hoãn thời gian, trực tiếp xem xét thông tin của ông cụ Tô, kết quả càng xem càng bội phục, tư tưởng giác ngộ của ông cụ thật sự là vượt qua 99.999% người trên đời này.

Hơn nữa, ông cụ giúp đỡ các học sinh nghèo khó cũng không phải là giúp đỡ mù quáng, ông dạy học ba, bốn mươi năm, học sinh có dụng tâm đọc sách hay không, chỉ cần tiếp xúc vài lần là ông có thể nhìn thấu.

Bởi vậy, những người ông cụ giúp đỡ đều là loại học sinh có khả năng quyết chí tự cường chăm chỉ học tập, qua nhiều năm như vậy, ông từng giúp đỡ tổng cộng 88 học sinh nghèo khó, học sinh nhận sự giúp đỡ từ ông cụ sớm nhất giờ cũng đã có con hơn mười tuổi rồi.

Giang Phong dùng thời gian mấy tiếng xem qua một lần thông tin của 88 người từng nhận được sự trợ giúp của ông cụ, phát hiện ông cụ thật đúng là mắt sáng như đuốc, những học sinh ông từng giúp đỡ đều là những người biết ân biết nghĩa, chứ không phải loại bạch nhãn lang kia.

Sau khi nhìn xong thông tin của 88 người này, trong lòng Giang Phong nảy ra một suy nghĩ, hắn vội vàng ăn cho xong cơm tối, sau đó liền bắt đầu hành động.

...

Một đại viện nào đó ở huyện An, thành phố C, tỉnh Phúc Kiến.

Vũ Bình Hồ sau khi cơm nước xong xuôi liền bền lòng vững dạ lên thư phòng luyện chữ, vợ của hắn thì đang ra ngoài tản bộ cũng một số người phụ nữ khác trong đại viện, còn con gái đang học trung học cơ sở của hắn thì ở trong ký túc xá trường, một tuần chỉ trở về một lần.

Vũ Bình Hồ là một sinh viên tài giỏi tốt nghiệp ở đại học Thủy Mộc, năm nay mới 40 tuổi, chính là người đứng thứ hai ở huyện An,cái này đối với một người xuất thân từ gia đình nghèo khó như hắn mà nói đã là thành tích vô cùng ghê gớm.

Bắc quốc phong quang,

Nghìn dặm băng ngưng,

Vạn dặm tuyết rơi.

...

Những phong lưu nhân vật,

Lại ngắm sớm ngời.

Sau khi thư thả viết xong một lần bài thơ của một trong những vĩ nhân nổi danh nhất 《 Thấm Viên Xuân? Tuyết 》, Vũ Bình Hồ mới để bút xuống, nhấp một ngụm trà, lúc này, điện thoại để trên bàn của hắn bỗng vang lên.

Vũ Bình Hồ liếc mắt qua, phát hiện là số điện thoại lạ từ Quế tỉnh, mặc dù loại số lạ này tám chín phần mười đều là điện thoại quấy rầy, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại, thử hỏi: “Alo, xin chào!”

Đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nam trẻ tuổi: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là Vũ Bình Hồ không?”

Vũ Bình Hồ hơi ngừng lại: “Tôi đúng là Vũ Bình Hồ, xin hỏi có chuyện gì không?”

Giọng nam trẻ tuổi kia lại tiếp tục vang lên: “Anh Vũ, không biết anh còn nhớ thầy Tô đã từng giúp đỡ anh không?”

Vũ Bình Hồ nghe vậy liền kích động hỏi: “Cậu là ai? Cậu biết thầy Tô sao? Thân thể của thầy vẫn còn tốt chứ?”

Giọng nam trẻ tuổi kia lại vang lên: “Tôi họ Giang, là bạn học thời đại học của cháu trai thầy Tô, hôm nay tôi gọi điện cho anh là muốn thông báo cho anh một tin buồn, trước đó không lâu, thầy Tô bị trúng gió, sau khi cấp cứu thì hiện tại chỉ có não là coi như thanh tỉnh, nhưng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đã không thể tự túc được nữa.”

Vũ Bình Hồ lạc giọng: “Sao lại thành ra như vậy chứ?”

Giờ phút này, Vũ Bình Hồ lòng như đao cắt.

Thầy Tô, đại ân nhân đã thay đổi vận mệnh cả đời hắn, năm đó nếu như không phải có thầy Tô giúp đỡ hắn đọc sách, thì hắn đã sớm cùng anh trai và chị gái của mình bỏ học rồi.

Suy nghĩ lại, nếu như đến tiểu học còn không tốt nghiệp được, sau này ra xã hội có thể làm được cái gì?

Nói câu này cũng không khoa trương, ngoại trừ chịu khổ ra thì cái gì cũng không làm được.

Thầy Tô đã giúp đỡ hắn từ lúc hắn lên tiểu học, mãi cho tới khi hắn tốt nghiệp trung học, thi đỗ trường đại học tốt nhất trong nước, đại học Thủy Mộc, ông mới ngừng trợ giúp hắn.

Bởi vì sau khi hắn thi đỗ đại học Thủy Mộc, chỉ riêng phần học bổng chính phủ chu cấp thôi đã đủ để hắn tốt nghiệp đại học rồi.

Qua nhiều năm như vậy, chuyện Vũ Bình Hồ tiếc nuối nhất chính là lúc trước không lưu lại phương thức liên lạc và địa chỉ của thầy Tô.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận