Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 202: Một Bước Lên Trời (2)

Ngày kế tiếp, Tết Nguyên Đán.

Giang Phong đi theo chú rể đón dâu.

Hạ gia thấy bà mối Giang Phong đều thầm cảm kích trong lòng.

Sau khi Hạ Linh Linh và Ngụy Tuyết Phong ra mắt, sinh hoạt của Hạ gia biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại, anh em Hạ gia từ một người làm công một tháng nhận ba, năm ngàn, lắc mình trở thành ông chủ nhà máy, một lần đầu tư hai, ba tỷ.

Nhờ có sự ủng hộ của Ngụy gia, công việc của mấy anh em Hạ gia bắt đầu phong sinh thủy khởi, thu nhập một tháng lên tới mấy trăm ngàn tệ, chia đều cho bốn anh em, mỗi người cũng được ba, bốn chục ngàn tệ, có thể nói là một bước lên trời!

Về phần Hạ Linh Linh thì khỏi phải nói, chồng cô hoàn toàn coi cô là một báu vật mà cưng chiều, đối với cô hữu cầu tất ứng, thậm chí còn vì cô mà chăm chỉ tập luyện, giảm cân, kết quả vô cùng rõ ràng.

Có thể nói, cuộc sống hiện tại của cô cực kỳ hạnh phúc, cô cảm thấy vô cùng may mắn khi bà mối Giang Phong đã không từ bỏ mình.

Cuối cùng là Hạ phụ và Hạ mẫu, hai người thấy con gái của mình gả được cho một người tốt như thế, các anh trai cũng nhờ phúc của cô mà trở thành ông chủ nhà máy sắt, có thể đầu tư mấy triệu, hai người cảm thấy ông trời đối xử với mình rất tốt, cho dù bắt bọn họ phải chết ngay bây giờ, bọn họ cũng có thể nhắm mắt!

Vì thế, cả nhà bọn họ đều cực kỳ cảm kích bà mối Giang Phong - người đã giúp bọn họ thay đổi vận mệnh, nhìn thấy hắn đi cùng với chú rể để rước dâu, bọn họ đều coi hắn là quý nhất để chiêu đãi.

...

Theo phong tục truyền thống cổ xưa của Phan Châu, khi cô dâu lên kiệu hoa, bà mối sẽ cõng cô dâu trên lưng để đi tới đó, nhưng dù sao bây giờ cũng đã là thời hiện đại rồi, không còn đón dâu bằng kiệu hoa nữa, mà đón bằng xe, cho nên không còn mấy người làm theo phong tục kia.

Với lại 'bà mối nam' Giang Phong còn trẻ như thế, nếu để hắn cõng cô dâu trên lưng, thì có hơi không thích hợp.

Việc đón dâu ở bên đây có rất nhiều trò chơi, đủ loại phong cách, nhưng mà trò tìm giày đỏ là trò chơi không thể thiếu, đụng phải người phụ dâu giấu giày đỏ vào trong bắp đùi, lúc đó muốn tìm ra được nó là chuyện vô cùng khó.

Nhưng mà trò chơi đó rất vui, với lại cũng không có ai ngốc tới mức giấu giày mãi, nếu không đoàn phụ rể thật sự sẽ làm ra loại chuyện vén váy...

Tóm lại, toàn bộ quá trình đón dâu đều được diễn ra trong tiếng cười đùa, chúc mừng.

Sau khi đưa cô dâu về nhà trai, trước khi vào nhà, cô dâu phải bước qua chậu than.

Ngụ ý của việc cô dâu vượt qua chậu than là đuổi đi những không khí không may, điều này cũng là tập tục ở rất nhiều nơi.

Sau khi nhảy chậu than, đi vào nhà, cô dâu phải dâng trà, dâng rượu, kính tổ tiên nhà trai.

Trong lúc chú rể và cô dâu đang vội vàng thực hiện các phong tục, Giang Phong nhận được cuộc điện thoại của Uông Văn Kiệt.

Hắn vừa bắt máy, Uông Văn Kiệt liền hỏi:

"Giang đại sư, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

"Tôi vừa mới đi đón dâu với anh Phong xong, anh và chị Mẫn đến đâu rồi?"

"Chúng tôi đã đến nhà hàng tiệc cưới Tuyết Phong - nơi mà bọn họ cử hành hôn lễ!"

"Nhanh thế à, tôi tới liền!"

"Được, chúng tôi chờ anh!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong tìm Lý Hưng Văn, nói:

"Anh Văn, chúng ta đi tới nhà hàng trước đi, tôi muốn giới thiệu hai người bạn của tôi cho anh!"

Cũng nhờ Lý Hưng Văn mà hắn mới gặp phải giám đốc Tổng, cho nên bây giờ dẫn anh đi làm quen bọn họ cũng là chuyện nên làm.

10 phút sau.

Giang Phong gặp được Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn ở nơi đã đặt trước trong nhà hàng tiệc cưới.

Bình thường, ở đại sảnh của những nhà hàng tiệc cưới cao cấp đều sẽ có một vài phòng riêng, việc này là để giúp mọi người dễ dàng sắp xếp cho những vị khách có thân phận tôn quý.

Hai bên vừa thấy mặt, Giang Phong liền cười, khen:

"Chị Mẫn, nửa tháng không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp, càng tỏa sáng!"

Tiêu Mẫn cười, nói:

"Giang đại sư, tài ăn nói của cậu càng ngày càng lợi hại!"

Giang Phong cười ha ha, sau đó giới thiệu cho hai bên:

"Giám đốc Uông, chị Mẫn, vị này là đồng hương của tôi, tên Lý Hưng Văn, đồng thời cũng là vị khách đầu tiên khi tôi làm bà mối. Anh Văn, vị này là giám đốc Uông, cũng là bạn học thời đại học của anh Phong. Đây là chị Mẫn, có lẽ tôi không cần phải giới thiệu quá nhiều đúng không?"

Khi Lý Hưng Văn vào phòng, nhìn thấy đại minh tinh Tiêu Mẫn, trong lòng anh có hơi kinh ngạc, đừng thấy điều kiện gia đình anh khá tốt mà lầm, anh tuyệt đối không thể tiếp xúc được với đại minh tinh có cấp bậc như Tiêu Mẫn.

Đừng nói chi tới việc vị đại minh tinh Tiêu Mẫn này đã gả vào thế gia vọng tộc, càng khó tiếp xúc được hơn xưa.

Mà vị đứng bên cạnh Tiêu Mẫn chắc chắn là giám đốc Uông của tập đoàn Uông thị rồi.

Anh thật sự không ngờ người mà Giang đại sư muốn giới thiệu cho mình lại có thân phận, địa vị kinh người như thế!

Sau khi nghe Giang Phong giới thiệu xong, Lý Hưng Văn vội vàng chào hỏi.

Uông Văn Kiệt cười ha ha, nói:

"Anh Văn không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đều là khách hàng của Giang đại sư, đúng là rất có duyên!"

Tiêu Mẫn cũng cười, lên tiếng chào.

Sau khi hai bên khách khí vài câu, Tiêu Mẫn hỏi:

"Giang đại sư, việc làm ăn của văn phòng môi giới hôn nhân của cậu tốt chứ?"

Giang Phong cười, nói:

"Rất tốt, sức ảnh hưởng của chị Mẫn thật sự quá lợi hại, mấy ngày nay văn phòng môi giới hôn nhân của tôi mỗi ngày đều nhận một, hai trăm vị khách, bận tới mức chân không chạm được đất."

Tiêu Mẫn nở một nụ cười xinh đẹp, nói:

"Người tài giỏi đúng là có nhiều việc phải làm thật đó, những vị khách kia có thể tìm được tới cậu cũng là phúc của bọn họ."

Uông Văn Kiệt nói tiếp:

"Giang đại sư, nếu như khách hàng quá nhiều, không thể làm nổi, anh nên tuyển thêm một vài nhân viên, những công việc lặt vặt kia cứ giao cho người khác làm, anh chỉ cần làm người trấn cửa ải cuối cùng là được rồi!"

Giang Phong cười, nói:

"Tôi đang tuyển nhân viên, nếu như tìm được người thích hợp sẽ tuyển."

Uông Văn Kiệt gật đầu, sau đó sợ Lý Hưng Văn cảm thấy mình bị ra rìa, cho nên thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu với anh ta.

Rất nhanh, chú rể và cô đâu đã thay xong trang phục, đi tới nhà hàng. Việc đầu tiên mà họ làm là đi bắt chuyện với hai vị khách có thân phận tôn quý - Uông Văn Kiệt, Tiêu Mẫn, sau đó mới đi tới cửa đại sảnh để tiếp khách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận