Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1101: Khách Mời Nữ Đầu Tiên. (2)

Giang Phong cười nói: "Cô ấy làm việc cùng thành phố với anh, nếu anh đã cảm thấy cô ấy cũng tốt, vậy sau khi tôi cúp điện thoại sẽ gửi thông tin liên lạc qua cho anh, tôi cũng đã nói với cô ấy rồi, anh cứ trực tiếp liên hệ với cô ấy là được, có vấn đề gì thì lại điện thoại cho tôi."

"Được, Giang đại sư, làm phiền ngài rồi!"

"Tề tiên sinh khách khí, đây là việc tôi nên làm, nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp đây."

"Ừm, tạm biệt Giang đại sư!"



"Tạm biệt!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong liền gửi phương thức liên lạc của Tôn Tiểu Yến cho Tề Quân, khi danh tiếng người mai mối của hắn ngày càng nổi tiếng, hắn đã không cần giống như trước chạy đi xa ngàn dặm tìm khách hàng, trực tiếp gọi điện thoại liên hệ là có thể giải quyết, chỉ có một số ít người mới yêu cầu hắn tự thân xuất mã.

...

Giang đại sư đã gửi thông tin liên hệ của đối tượng đến, Tề Quân sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó liền gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Yến.

"Alo? Xin chào!"

"Xin chào, xin hỏi là Tôn Tiểu Yến đúng không? Tôi là Tề Quân, Giang đại sư hẳn là đã nói với cô rồi chứ?"

"Ồ, là anh à, Giang đại sư có nói với tôi rồi!"

"Vậy cô đêm nay có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn tối!"

"Ừm, có thể, vừa vặn tôi cũng đang rảnh rỗi."

"Số này của cô có dùng WeChat không? Tôi muốn thêm Wechat với cô, sau đó cô gửi định vị qua cho tôi, sau đó tôi sẽ qua tìm cô."

"Là cùng số, anh thêm đi!"

"Ừm, vậy trước tiên cứ như vậy, cô thêm bạn WeChat đi, sau đó gửi qua cho tôi."

"Được."

...



Tại một khu dân cư ở thành phố GL, tỉnh Quảng Tây, Liễu Phiêu Phiêu đang ngồi ở phòng ngủ chính trên bàn trang điểm, tỉ mỉ luyện tập kỹ xảo trang điểm nào đó.

Là một chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp có tiếng trong ngành, Liễu Phiêu Phiêu chưa bao giờ ngừng học hỏi các kỹ năng trang điểm, khi có việc để làm, cô ấy sẽ giúp người khác trang điểm, khi không có việc làm cô ấy sẽ ở nhà sẽ tự mình trang điểm để thực hành các kỹ năng trang điểm.

Lúc cô đang tập trung trang điểm, điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở "Tiền lì xì đến rồi".

Liễu Phiêu Phiêu có chút kinh ngạc, nay cũng không phải ngày lễ, cũng không phải là ngày đặc biệt gì, sao lại có người phát bao lì xì cho cô chứ?

Cô mở WeChat vừa nhìn, phát hiện đây là tiền lì xì của một cô gái tên là Trần Phượng Mỹ gửi tới.

Nếu như chỉ nhìn tên thì Liễu Phiêu Phiêu thậm chí cũng không nhớ đối phương là ai, cũng may sau cái tên Trần Phượng Mỹ có một dòng ghi chú trong ngoặc, cô nhìn mới biết được Trần Phượng Mỹ này là cô gái trẻ mà cô ấy đã gặp ở trên tàu cao tốc khi cô đến tỉnh Quảng Tây để trang điểm cho một vị khách lần trước..

Lúc đó Trần Phượng Mỹ vội vàng đi xem mắt, sau đó đã ở trên xe trang điểm.

Liễu Phiêu Phiêu nhìn kỹ thuật trang điểm của cô ấy rất nghiệp dư, bệnh nghề nghiệp phát tác cô liền ra tay giúp đôi phương trang điểm hai lần (lần đầu tiên trang điểm không phù hợp để đi xem mắt, nên cô đã trang điểm lại một lần nữa), lúc đó Trần Phượng Mỹ rất hài lòng với cách trang điểm này, liền chủ động thêm bạn Wechat Liễu Phiêu Phiêu, nói rằng nếu như xem mắt thành công, thì sẽ gửi bao lì xì cảm ơn cô.

Bây giờ tiền lì xì gửi tới rồi, mang ý nghĩa lần xem mắt kia cô ấy đã thành rồi.

Phía dưới bao lì xì, Trần Phượng Mỹ còn gửi một đoạn ghi âm nói: "Chị Phiêu Phiêu, cảm ơn chị lần trước đã trang điểm thật xinh đẹp cho em, để cho em thuận lợi tìm được tình yêu của mình, một phong bao đỏ nhỏ không thể hiện được hết kính ý, có cơ hội lại mời chị Phiêu Phiêu ăn cơm."

Liễu Phiêu Phiêu gửi ghi âm trả lời: "Chúc mừng, đó là duyên phận của em với chị, lúc đó chỉ là nói đùa một chút mà thôi, em vẫn đúng là gửi hồng bao cho chị!"

Trần Phượng Mỹ nói: "Chắc chắn phải gửi rồi, trong này còn có một phần công lao của chị Phiêu Phiêu mà."

Liễu Phiêu Phiêu nói: "Ha ha, vậy được, chị coi như lây nhiễm một ít chuyện vui của em."

Hai người nói chuyện tào lao một trận, mới kết thúc ghi âm nói chuyện.

Sau đó, Liễu Phiêu Phiêu mới vui vẻ nhận lấy tiền lì xì, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng có tiền lì xì, chính là làm người ta vui vẻ.

Nhưng vào lúc này, một số điện thoại lạ gọi tới.

Tiếng tăm của Liễu Phiêu Phiêu trong giới trang điểm cũng không nhỏ, cô nhận đơn đặt hàng từ khắp nơi trên cả nước, đối với số điện thoại lạ cô chưa bao giờ từ chối không nhận, bởi vì nói không chừng chính là khách hàng gọi điện thoại tới.

Bởi vậy, cô không do dự, trực tiếp nhận điện thoại, chào hỏi: "Alo, Xin chào!"

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Xin chào, đây có phải là số cô Liễu Phiêu Phiêu không?"

Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Tôi là Liễu Phiêu Phiêu, xin hỏi ông là ai?"

Người đàn ông trung niên nói: "Cô Liễu, tôi họ Vương, là đạo diễn của chương trình {{ Không thành thật chớ quấy rầy }}, mạo muội gọi điện thoại tới cho cô, là muốn mời cô tới làm khách mời chương trình {{ Không thành thật chớ quấy rầy }}, không biết cô có nguyện ý hay không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận