Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1060: Loạn Thế Người Như Chó, Thịnh Thế Chó Như Người (3)

Loạn thế người như chó, thịnh thế chó như người.

Lời này rất có lý.

Trước kia, chó đất ở nông thôn thật sự là không có đồ gì tốt để ăn cả, ăn phân cũng là chuyện bình thường. Nếu như có cục xương gặm hoặc là ăn được một chút cơm thừa canh cặn thì những con chó đất kia không biết đã có bao nhiêu hạnh phúc.

Mà bây giờ người trong thành phố nuôi chó như sủng vật, thức ăn là loại được nghiên cứu tỉ mỉ dành riêng cho chó. Nói không khoa trương thì nó thật sự còn tốt hơn thức ăn của một số người.

Bởi vì, những công ty thực phẩm nghiên cứu thức ăn cho sủng vật đa số đều làm từ thịt, hơn nữa trước khi những thức ăn này được được ra thị trường thì phải qua cửa “Người" trước rồi mới đến miệng "chó".

Nói cách khác, thức ăn cho chó mới được nghiên cứu ra, cần có người dẫn đầu thử hương vị rồi mới để cho chó ăn thử, chỉ khi qua được hai cửa người và chó thì loại thức ăn cho chó này mới có thể tiến vào thị trường.

Thế là, nghề thử thức ăn cho chó được sinh ra từ đó.

Chu Vĩ Cường chính là một người chuyên thử thức ăn cho chó.

Người bình thường nhìn thấy bạn bè show ân ái, sẽ trêu chọc nói rằng ăn thức ăn cho chó no rồi.

Người khác nói như vậy là trêu chọc, nhưng nếu như lời này xuất phát từ miệng của người thử thức ăn cho chó ba năm như Chu Vĩ Cường thì có lẽ cũng không phải là trêu chọc, mà là hắn thật sự đã ăn no thức ăn cho chó.

Bởi vì, hắn ngoài nếm thử để nghiên cứu thị trường thường ngày ra, còn thường xuyên phải thử các sản phẩm thức ăn cho chó mới do công ty nghiên cứu. Nói ăn thức ăn cho chó đến no thật đúng là không phải là chuyện khoa trương gì cả.

Mỗi lần công ty ra ngoài tham gia quảng bá sản phẩm mới, người thử thức ăn cho chó duy nhất của công ty chắc chắn sẽ không thể vắng mặt. Và câu nói nhiều nhất của hắn trong các buổi họp quảng bá chính là: "Tôi đã nếm thử thức ăn cho chó này rồi, hương vị rất tốt, sủng vật của các ngài nhất định sẽ rất thích."

Nghề thử thức ăn cho chó là một nghề mới và không quá phổ biến. Chu Vĩ Cường làm công việc này, người thân của hắn đều không hiểu cho hắn, ghét bỏ cái tên của nghề nghiệp này quá khó nghe.

Mặc dù thu nhập của nghề nghiệp này quả thật không tệ, nhưng có sao nói vậy, nói ra quả thật có chút mất mặt, nhưng Chu Vĩ Cường mãi mà vẫn độc thân cũng có chút ít quan hệ với cái nghề này.

Còn nhớ rõ năm đầu tiên khi hắn vừa trở thành người thử thức ăn cho chó, khi đó tuổi cũng còn không nhỏ, cộng với cha mẹ vẫn luôn giục hắn cưới hỏi, hắn liền dự định thuận theo ý của bọn họ, tìm một cô gái thích hợp để kết hôn sinh con.

Vì thế, cha mẹ của hắn nhờ quan hệ khắp nơi giới thiệu cho hắn mấy em gái có điều kiện không tệ, kết quả đều không ngoại lệ, sau khi biết rõ hắn là một người thử thức ăn cho chó, các nàng đều quả quyết nói bái bai với hắn.

Dùng cách nói của bọn họ chính là cái nghề này thật sự là quá mất mặt, đều không tiện giới thiệu với bạn bè.

Chu Vĩ Cường cũng là người có lòng tự trọng, sau khi bị mấy cô gái kia ghét bỏ, hắn liền từ chối việc cha mẹ tiếp tục nhờ quan hệ tìm đối tượng thay mình, chuẩn bị tự mình chậm rãi tìm. Hắn nhất định phải tìm được một người cùng chung chí hướng với mình, như này thì sau khi cưới mới hạnh phúc được.

Nhoáng một cái, năm nay hắn đã hai mươi chín tuổi, mắt thấy hắn sắp ba mươi, cha mẹ của hắn đã sớm gấp đến độ không được. Mỗi lần Chu Vĩ Cường trở về đều bị thúc cưới, nói chuyện qua điện thoại cũng giục cưới không ít lần.

Có lẽ là bị cha mẹ giục cưới ảnh hưởng, Chu Vĩ Cường cũng có một chút cảm giác cấp bách đối với hôn nhân.

Nhưng mà, trừ khi Chu Vĩ Cường nguyện ý nhượng bộ, nếu không muốn tìm một đối tượng hài lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, điều này còn phụ thuộc vào duyên phận.

Rất hiển nhiên, duyên phận của hắn còn chưa tới.

Hôm nay, Chu Vĩ Cường ra ngoài làm nghiên cứu, mới vừa đi ra khỏi một cửa hàng thú cưng nào đó, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Hắn móc điện thoại di động ra xem xét, phát hiện là số điện thoại lạ đến từ tỉnh Quế.

Chu Vĩ Cường không có nghĩ nhiều, kết nối điện thoại nói: "A lô, xin chào!"

Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: "Xin chào, xin hỏi là Chu Vĩ Cường tiên sinh đúng không?"

Chu Vĩ Cường nói: "Là tôi, xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"

Giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Tôi là người mai mối tới từ phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, Giang Phong, lần này mạo muội gọi điện thoại đến cho Chu tiên sinh là muốn giới thiệu cho Chu tiên sinh một đối tượng ưu tú, không biết anh có hứng thú nói chuyện hay không?"

Chu Vĩ Cường đã không còn hứng thú đối với việc người quen giới thiệu đối tượng, nhưng vẫn còn có hứng thú đối với người mai mối chuyên nghiệp giới thiệu đối tượng, lúc này hắn nói: "Tôi đúng là có hứng thú về việc tìm đối tượng, vậy thì nói chuyện thôi, không biết Giang ông mai muốn giới thiệu đối tượng như nào cho tôi?"

Giang Phong giới thiệu sơ lược: "Tôi muốn giới thiệu cho anh một cô gái người Quảng Đông, là con gái một, năm nay 26 tuổi, cao 1m63, tốt nghiệp chính quy, dáng người xinh đẹp, trước mắt đang đi làm tại công ty XX, tiền lương đại khái khoảng bảy ngàn tệ. Gia cảnh của cô ấy cũng tạm được, trong nhà có phòng có xe, cha mẹ đều có công việc, hơn nữa thu nhập cũng rất tốt. Đây quả thật là một đối tượng rất không tệ, hi vọng Chu tiên sinh không nên bỏ qua."

Chu Vĩ Cường kinh ngạc nói: "Giang ông mai, cô gái này có điều kiện như vậy, chắc hắn là có rất nhiều người theo đuổi cô ấy mới đúng, tại sao lại phải đến mức nhờ làm mối giới thiệu đối tượng vậy?"

Giang Phong cười nói: "Chu tiên sinh, anh hình như có hiểu lầm về việc người làm mối giới thiệu đối tượng rồi thì phải? Tôi phải uốn nắn lại cái nhìn của anh mới được, không phải chỉ có các cô gái không gả ra được mới đi mời người làm mối để nhờ giới thiệu đối tượng."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận