Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 341: Bên Trên Có Thiên Đường, Bên Dưới Có Tô Hàng

Hai người chơi trọn vẹn ba, bốn ngày ở hồ Ngàn Đảo, tận đến khi đã tới mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây chơi mấy lần rồi mới vòng lại đi tới Tây Hồ.

Tục ngữ nói: “Bên trên có thiên đường, bên dưới có Tô Hàng.”

Nếu như nói Hàng thị là thiên đường giữa chốn nhân gian, thì Tây Hồ chính là nơi đem lại danh tiếng này cho Hàng thị —— Tây Hồ đẹp đến bao nhiêu, Hàng thị liền đẹp tới bấy nhiêu.

Thanh danh của Tây Hồ lớn tới mức nào?

Nói không khoa trương chút nào, ở Trung Quốc, thậm chí ở khắp Đông Á cũng không có một cái hồ nào nổi tiếng ngang với Tây Hồ.

Buổi sáng mùa xuân trên Đê Tô, chim oanh hót trong bụi liễu, xem cá tại ao hoa, gió đưa hương sen nơi sân cong, chuông chiều ở núi Nam Bình, trăng mùa thu soi bóng trên mặt hồ phẳng lặng, tháp Lôi Phong trong ánh chiều tà, ba đầm nước phản chiếu ánh trăng, tuyết còn sót lại trên cầu Đoạn, hai ngọn núi đâm vào mây. Mỗi một thắng cảnh lại gắn liền với danh nhân lịch sử nào đó.

Dưới sự chỉ đạo của Hoàng Linh Vi, Giang Phong đã dùng thời gian ba ngày du lịch mấy lần quanh Tây Hồ.

Liên tiếp bảy ngày, hai người như hình với bóng, chơi tới gần như tận hứng mới thôi.

Thứ sáu ngày 20 tháng 3 năm 2023.

Khách sạn xx, Giang Phong ôm Hoàng Linh Vi, một bên thưởng thức mái tóc xinh đẹp của cô, một bên nói: “Vợ à, mùng một tháng năm anh trai của anh sẽ kết hôn, đến lúc đó em qua đó uống rượu mừng được không, thuận tiện gặp mặt người nhà của anh.”

Hoàng Linh Vi có chút thấp thỏm trong lòng, nói: “Chồng, anh trai anh kết hôn, họ hàng bạn bè trong nhà chắc chắn sẽ có mặt, em đi lúc này thích hợp sao?”

Giang Phong cười nói: “Có cái gì không thích hợp? Quan hệ chúng ta cũng đã đến lúc công khai rồi, trước tiên em hãy gặp cha mẹ và bạn bè thân thích của anh đã, chờ em tốt nghiệp rồi, anh sẽ lập tức đến nhà em cầu hôn.”

Hoàng Linh Vi cắn môi một cái, hỏi: “Chồng, cha mẹ anh, tính cách rốt cuộc như thế nào?”

Giang Phong ôm chặt cô, nói: “Vợ, không phải anh đã nói với em từ sớm rồi sao, cha mẹ anh đều là người thành thật, thấy một đứa con dâu nhỏ xinh đẹp như vậy, chỉ sợ bọn họ so với em còn khẩn trương hơn ấy!”

Hoàng Linh Vi phụt cười, nói: “Bọn họ là trưởng bối, có cái gì mà khẩn trương chứ?”

Giang Phong cười: “Đương nhiên là khẩn trương rồi, con dâu nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, đốt đèn lồng cũng không tìm được, nhỡ đâu bọn họ làm không đúng chỗ nào, con vịt đã đun sôi như em đây lại bay mất thì phải xử lý thế nào chứ?”

Hoàng Linh Vi bị chọc tới cười khanh khách không ngừng, đấm một đấm lên người Giang Phong, nói: “Đáng ghét, anh mới là con vịt đã đun sôi ấy!”

Giang Phong khẳng định chắc nịch: “Dù gì thì em cũng chỉ cần thoải mái tinh thần là được, ba mẹ anh mà nhìn thấy em thì chắc chắn sẽ cực kỳ yêu thích.”

Hoàng Linh Vi gật đầu đáp: “Được, em tin anh, nếu như anh dám lừa gạt em, hừ hừ!”

“Em tin anh là được rồi!”

Nói tới đây, Giang Phong lại nhìn thẳng vào mắt của cô, nói tiếp: “Vợ à, trước khi đi, anh muốn đề cập với em một yêu cầu này.”

Hoàng Linh Vi cảnh giác hỏi: “Anh còn muốn làm gì?”

Giang Phong khẽ mỉm cười: “Không làm gì, chỉ là hi vọng em không bận rộn cùng luyện xoạc chân mà thôi.”

Hoàng Linh Vi nghi ngờ hỏi: “Không có việc gì tự nhiên đi luyện xoạc chân làm gì?”

Giang Phong cười hắc hắc: “Cứ rèn luyện chỗ này thật tốt đi, sau này em sẽ biết!”

Hoàng Linh Vi nghe tới nụ cười không đứng đắn kia, lập tức hiểu rõ tâm tư bẩn thỉu của người này, đưa tay hung hăng véo hắn một cái, nói: “Anh thật đúng là quá hư rồi!”

Nhưng trong lòng cũng đã quyết định, sau này phải luyện tập xoạc chân thật tốt mới được.

Hai người anh anh em em nửa ngày, xong mới xuống lầu trả phòng.

Giang Phong lái xe đưa Hoàng Linh Vi trở về trường học, sau đó mới lưu luyến rời đi.

...

Thâm thị.

Quán trà tư nhân nào đó, Hoàng Nguyên Giáp đang cùng ba người bạn già vừa sắp mạt chược vừa tán gẫu.

Bọn họ chơi không lớn, chỉ một trăm hai trăm, bắt một ngựa, chữ cùng một đô lấy chín, đặt một tràng xuống bình thường cũng chỉ hai, ba vạn, đối với bọn họ mà nói thật sự là không đau không ngứa.

Dù sao thì bốn người đều là dân bản địa có không ít đất trong tay, ít nhất cũng có mấy chục căn hộ.

Mà trong đó, Hoàng Nguyên Giáp, không cần nhiều lời chính là người giàu nhất, trong tay có khoảng mấy căn nhà cho thuê, mỗi tháng tiền cho thuê không thôi đã nhẹ nhàng vượt qua trăm vạn, là bao tô công danh xứng với thực.

“Lão Hoàng, tôi nhớ con gái ông năm nay hẳn là tốt nghiệp rồi nhỉ?” Người hỏi chính là người đàn ông trung niên có đường chân tóc hơi cao ngồi đối diện, họ Lý.

“Đúng vậy, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, vừa mới học đại học thôi mà chớp mắt đã tốt nghiệp rồi!” Vừa nhắc tới con gái nhà mình, nụ cười trên mặt Hoàng Nguyên Giáp muốn giấu cũng không giấu được.

“Vẫn là lão Hoàng tốt số, sinh được một đứa con gái đáng yêu nhu thuận, hiểu chuyện lại xinh đẹp như vậy, không giống thằng nhóc thối nhà tôi kia, thật sự là một thằng chuyên hố cha, vừa nhắc tới đã đau đầu rồi.” Người nói chính là người đàn ông trung niên ngồi ở nhà dưới Hoàng Nguyên Giáp, họ Trương.

“Ai, thằng nhóc thối kia nhà tôi không phải cũng như vậy sao, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, gây chuyện thị phi, tháng trước còn vừa mới đập xe người ta, tháng này lại vì kỹ nữ mà ra tay đánh người, tôi mẹ nó còn thật sự nghĩ tới chuyện sinh một thằng khác đấy!” Lần này, người nói chính người đàn ông trung niên ngồi ở nhà trên Hoàng Nguyên Giáp, họ Chu.

Tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với hai ông, đứa con gái kia nhà tôi cũng không khiến người ta bớt lo hơn chút nào, cứ thi thoảng lại đòi tiền tôi để đi tiêu cho thằng đàn ông khác, suýt chút nữa làm tôi tức chết rồi.”

Nói tới đây, lão Lý nhìn về phía Hoàng Nguyên Giáp, vẻ mặt ghen tị, nói: “Lão Trương nói đúng là chẳng sai tí nào, vẫn là lão Hoàng ông tốt số nhất, con gái nhà ông từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, nghỉ làm trở về cũng mở tiệm làm ăn đàng hoàng, nếu đứa con gái kia nhà tôi có thể bằng được một nửa với con gái nhà ông, thì tôi ít nhất cũng có thể sống lâu thêm mấy năm nữa!”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Lão Lý, nóng giận hại đến thân thể, đều nói con cháu tự có phúc của con cháu, ông cũng giống như tôi, cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, gia sản cuối cùng còn không để lại cho nó sao. Tôi cảm thấy ông chỉ cần cầm chặt những bất động sản kia trong tay trước khi suy nghĩ của con gái trưởng thành, còn chỗ tiền thuê kia, nó muốn cầm đi tiêu cho ai cũng không quan trọng.”

Lão Lý thở dài: “Tôi cũng không phải là đau lòng chút tiền này, chỉ là... Ai, tôi bây giờ cũng hối hận tại sao mình không sinh ra được một đứa con trai!”

Hoàng Nguyên Giáp cười: “Lão Lý, ông đừng chấp nhất như thế, các cụ nói tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sống không có được, chết không mang theo, miễn là lúc còn sống không thiếu tiền xài là được, cần gì phải xoắn xuýt chuyện sau khi mình chết những thứ này sẽ rơi vào tay ai chứ?”

Lão Lý khen: “Lão Hoàng, vẫn là ông thấu tình đạt lý.”

Lão Trương cũng khen theo: “Lão Hoàng thực sự là thấu triệt mọi chuyện.”

Lão Chu cũng giơ ngón tay cái lên nói: “Cảnh giới tư tưởng của lão Hoàng rõ ràng là cao hơn so với cả ba chúng ta mà!”

Hoàng Nguyên Giáp khẽ mỉm cười, cầm dãy bài đập xuống bàn bốp một tiếng, “Dán, bảy nhỏ đúng!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận