Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 893: Khá Lắm Chàng Trai, Chẳng Lẽ Lại Thẳng Thắn Như Vậy Sao, Vừa Gặp Mặt Liền Nói Về Duyên Phận Rồi? (3)

Vài năm trước mới xây dựng tòa nhà ba tầng, sau khi cháu trai tốt nghiệp đại học năm ngoái, con trai và con dâu ông đã hỗ trợ vốn cho cháu trai để mở một cửa hàng tạp hóa ở tỉnh lỵ.

Nhìn thấy sự phát triển của gia đình ngày càng tốt hơn, ông lão thực sự được an ủi không thể tả.

Đúng lúc này, điện thoại trong cửa hàng lại vang lên, ông lão đi nghe điện thoại, lần này có người muốn mua một thùng Vương Lão Cát và một thùng nước khoáng, còn có một bộ bài Poker.

Sau khi ông lão ghi lại xong, ông ấy nói rằng ông ấy sẽ giao chúng ngay lập tức và cúp điện thoại.

Sau khi ông lão chuẩn bị xong Vương Lão Cát, nước khoáng, và một bộ bài Poker, con dâu cũng đã giao hàng trở về, ông vừa đưa đồ ra, vừa nói: “Đây là những thứ mà A Đại nhà Doãn Bình cần đó, con đem giao đi!”

Cô con dâu gật đầu, sau đó xếp đồ lên xe rồi lại vội vã đi giao hàng.

Bởi vì người mua hàng đều là người trong thôn, khoảng cách xa nhất cũng không quá một cây số, về cơ bản đều chạy trong phạm vi mấy trăm mét, đi tới đi lui tất nhiên rất nhanh.

Khi con dâu quay lại lần nữa, ông lão hỏi: “Gần đây Chu Vũ có gọi điện không? Cửa hàng tạp hóa của nó làm ăn có tốt không?"

Người phụ nữ trung niên cười nói: "Cha à, tối hôm qua Chu Vũ đã gửi cho con một đoạn video, con hỏi nó rồi, nó nói cửa hàng tạp hóa làm ăn cũng ổn, nhưng một mình trông coi cửa hàng không tiện cho lắm."

Ông lão họ Chu nhíu mày nói: "Tiệm tạp hóa mặc dù không lớn, nhưng một mình trông cửa hàng thực sự rất khó, chuyện khác thì không nói, ngay cả đi vệ sinh cũng không tiện."

Người phụ nữ trung niên nói: “Cũng không có cách nào khác, ít ra một người trông coi cửa hàng còn có lợi nhuận, nếu có người tới giúp trông coi cửa hàng, thì lợi nhuận chẳng bao nhiêu.”

Ông lão họ Chu nói: “Nếu sớm biết chuyện này thì năm ngoái cha lẽ ra nên lên tỉnh lỵ giúp nó rồi, bây giờ nhà nó thuê xong rồi, một căn đơn giản một mình ở vừa thích hợp, nếu cha lên đó thì phải trả nhà để thuê căn khác, thật là phiền phức.”

Người phụ nữ trung niên nói: “Cha à, sức khỏe cha không được tốt, cha đi giúp nó sao tụi con yên tâm được, Chu Vũ nó một mình có thể xoay sở được, người trẻ tuổi vất vả một tí cũng không sao."

Ông lão họ Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng phải ở thị trấn Thanh Hà có một người mai mối nổi tiếng đó sao, hay là con sắp xếp thời gian mời người mai mối này ra mặt giúp Chu Vũ tìm đối tượng, thế này thì cả hai có thể cùng nhau điều hành cửa hàng tạp hóa, thế thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt một chút, bà thật sự vẫn chưa nghĩ tới việc tìm bạn đời cho con trai mình, dù sao con trai bà cũng vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, bà cảm thấy vẫn còn quá sớm để tìm đối tượng kết hôn!

Bây giờ bị cha chồng đề cập đến chuyện này, người phụ nữ trung niên thấy cũng có lý, dù sao sớm muộn gì cũng phải kiếm con dâu, thế thì chi bằng cưới về càng sớm càng tốt, còn có thể giúp con trai làm tốt công việc kinh doanh cửa hàng tạp hóa.

Thế là người phụ nữ trung niên gật đầu nói: “Cha, đề nghị của cha rất tốt, chờ Quốc Cường trở về con với anh ấy sẽ bàn bạc một chút, còn phải hỏi thử ý kiến của Chu Vũ.”

Ông lão họ Chu ậm ừ, ngày nay chuyện cưới xin không còn là chuyện do cha mẹ quyết định, muốn giúp con cái tìm bạn đời thì chắc chắn phải được sự đồng ý của con cái, nếu không sẽ phí công vô ích.



Buổi tối 8 giờ 56 phút, Mai Oanh Oanh đã đến địa điểm đã hẹn trước 4 phút, nhìn thấy Trần Ngạn Nhậm, người giống 80% với bức ảnh.

“Anh Trần, tôi thực sự xin lỗi vì đã để anh đợi lâu!" Mai Oanh Oanh xách túi trên tay đi tới, tự nhiên hào phóng đến chào hỏi.

Trần Ngạn Nhậm nhìn cô gái có dáng người cao gầy trước mặt, mặc váy liền áo, đi giày cao gót, trang điểm kỹ càng, cười chào hỏi: “Xin chào Mai tiểu thư, tôi cũng chỉ mới đến mà thôi.”

Nơi hai người hẹn gặp nhau là một quán cháo hải sản.

Ở hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, việc ăn cháo để ăn tối là chuyện rất bình thường vào ban đêm, chẳng hạn cháo hải sản, cháo chim trĩ trắng, cháo lươn, cháo cá, v.v., có thể nói, ở mọi ngóc ngách của thành phố, hầu như đâu đâu cũng bắt gặp những quán đồ nướng.

Hai người gọi một nồi cháo hải sản, và gọi vài món khai vị.

Sau khi người phục vụ rời đi, Trần Ngạn Nhậm hỏi: “Mai tiểu thư, cô có tin vào duyên phận không?"

Khá lắm chàng trai, chẳng lẽ lại thẳng thắn như vậy sao, vừa gặp mặt liền nói về duyên phận rồi?

Mai Oanh Oanh liếc nhìn anh ta với ánh mắt có chút kỳ lạ.

Phản ứng của Trần Ngạn Nhậm cũng rất nhạy bén, lập tức giải thích nói: “Mai tiểu thư, có lẽ cô không biết, lần này tôi tới tỉnh lỵ ngoài để xem mắt thì còn là vì một mục đích vô cùng quan trọng, đó chính là tìm một vị sư phụ lão luyện về nghề làm bún, mời ông ấy (bà ấy) đến thành phố Úc Lâm chúng tôi, bởi vì tôi dự định sẽ mở một cửa hàng bán bún ở thành phố Úc Lâm.

Kết quả là hôm nay Giang đại sư giới thiệu cô cho tôi, nói rằng cha mẹ cô đã kinh doanh một cửa hàng bán bún hơn 20 năm rồi, cô nói thử xem đây không phải là duyên phận thì là gì nào?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận