Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 679: Lợi Hại (3)

May mà Tưởng Tam có người kế tục, đứa con trai tuấn tú, trang nhã của ông đã thành tài. Mấy năm gần đây, quán lẩu này hoàn toàn do hai đứa con trai của ông quản lý, việc buôn bán ngày càng phát triển, điều này làm cho Tưởng Tam vô cùng vui vẻ, yên lòng.

Điều duy nhất làm cho Tưởng Tam đau đầu chính là nên phân chia tài sản cho hai đứa con như thế nào.

Mặc dù hai đứa con trai của ông vẫn chưa thành gia, nhưng Tưởng Tam vẫn mong lúc mình còn sống có thể phân chia tài sản trong nhà rõ ràng cho hai đứa con, tránh việc sau khi ông rời đi, hai đứa con lại vì tiền mà tổn thương nhau.

Mấy thứ như tiền, nhà, xe thì dễ chia rồi, khó nhất là cái quán lẩu này.

Dù sao thì đây cũng là một con gà đẻ trứng vàng, đưa nó cho đứa nào thì cũng bất công với đứa còn lại.

Nhưng nếu chia cho mỗi đứa một nửa, để cho hai đứa cùng nhau làm ăn cũng không được.

Tưởng Tam đã từng thấy rất nhiều anh em, bạn bè, người thân cùng nhau làm ăn, kết quả là hai bên trở mặt thành thù. Việc hai anh em cùng nhau làm ăn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng sau khi thành gia, 99% sẽ xảy ra vấn đề.

Điều Tưởng Tam muốn làm bây giờ là đề phòng rắc rối có thể xảy ra.

Tiếc là đến giờ ông vẫn chưa nghĩ ra cách, cảm thấy không có cách nào hoàn hảo cả, rốt cuộc phải làm sao mới có thể phân chia tài sản một cách công bằng nhất cho hai đứa nó?

Tưởng Tam ngồi ở phía sau quầy phục vụ của quán lẩu Long Hổ, ông vừa quan sát tỉ lệ đặt chỗ của quán lẩu, vừa tự hỏi nên phân chia tài sản cho chúng nó như thế nào.

Trong lúc Tưởng Tam đang suy nghĩ nhập thần, thì một nữ phục vụ đi tới trước mặt ông, nói:

"Ông chủ, bên ngoài có một vị khách bảo muốn gặp ông để nói vài câu."

Tưởng Tam hồi thần, ông nhìn theo hướng tay của nữ phục vụ, thấy một tên nhóc đẹp trai đang gật đầu, mỉm cười với mình. Ông thấy thế hắn gật đầu chào mình thì cũng gật đầu chào lại, sau đó đứng lên, đi thẳng tới trước mặt tên nhóc kia.

"Quý khách tìm tôi ư?"

Tưởng Tam ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.

Tên nhóc đẹp trai kia gật đầu, cười, nói:

"Ông chủ đã ăn chưa? Nếu chưa thì lấy thêm một bộ chén đũa nữa, chúng ta vừa ăn, vừa nói chuyện."

Tưởng Tam từ chối:

"Cảm ơn, tôi ăn rồi. Không biết quý khách tìm tôi có chuyện gì?"

Tên nhóc đẹp trai kia ngừng đũa, tự giới thiệu:

"Cháu tên là Giang Phong, là người huyện Bách Lương, là một ông mai. Cháu gọi ông chủ ra đây là vì muốn giới thiệu đối tượng cho hai đứa con trai của ông, không biết ông có muốn nghe một chút không?"

Tưởng Tam năm nay đã 61 tuổi rồi, nhưng mà ông chưa từng gặp được người mai mối nào trẻ tuổi như thế, hơn nữa người mai mối này còn là nam, ông tưởng Giang Phong đang đùa, cho nên gật đầu, cười, nói:

"Được thôi, cậu nói tôi nghe thử xem."

Giang Phong là người nhìn mặt để nói chuyện, biết rõ đối thương chỉ là thuận miệng mà thôi, thực ra không hề để lời nói của hắn ở trong lòng. Hắn không quan tâm lắm tới chuyện đó, trực tiếp giới thiệu:

"Cô gái đầu tiên mà cháu muốn giới thiệu là người trấn Thái Bình, huyện Tân An. Cô ấy năm nay 27 tuổi, hiện tại đang làm y tá trong bệnh viện của huyện. Cô ấy cao 1m63, là một người rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, thông minh, hiểu chuyện, hiếu thảo, rất xứng đôi với con trai cả của ông."

Tưởng Tam nghe xong thì kinh ngạc nói:

"Ông mai Giang, cậu nói thật chứ?"

Giang Phong cười, nói:

"Đương nhiên là thật, cô gái ấy rất được lòng mọi người, nếu không phải vì nguyên nhân gia đình, thì cô ấy đã sớm bị người ta tranh giành rồi, sao đến lượt cháu phải làm mai cho chứ."

Tưởng Tam thấy Giang Phong thật sự không hề đùa, mắt sáng lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cô gái mà Giang Phong giới thiệu cho con trai cả của ông.

"Ông mai Giang, nguyên nhân gia đình mà cậu nói là gì vậy?"

Giang Phong cảm khái nói:

"Cô ấy có quá nhiều anh chị em!"

Tưởng Tam là người nông thôn cũ, cho nên hoàn toàn không bài xích chuyện nhà có nhiều con cái, thậm chí nếu không phải cơ thể vợ ông không tốt, thì ông cũng sẽ không chỉ có mỗi hai đứa con trai, ít nhất cũng phải có bốn, năm đứa mới đúng.

Bởi vậy, ông không thèm quan tâm, hỏi:

"Cô bé ấy có bao nhiêu anh chị em? 6 người? 7 người?"

Giang Phong vừa gắp lấy một miếng thịt dê lên nhúng, vừa trả lời:

"Cô ấy có 14 người anh chị em."

Tưởng Tam nghe xong, hai mắt lập tức trợn to, nếu ông là người trẻ, thì đã sớm thốt lên câu 'đm' rồi, một lúc lâu sau ông mới hỏi:

"Nhà cô bé ấy đều là đa bào thai hả?"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Không phải, đều là sinh một."

Tưởng Tam giơ ngón tay cái lên nói:

"Gia đình này lợi hại thật!"

Giang Phong đồng tình, nói:

"Đúng thực là rất lợi hại. Ông không biết đâu, cha cô ấy 49 tuổi mới kết hôn, 50 tuổi mới bắt đầu sinh đứa đầu tiên. Sau đó, trong vòng 21 năm, sinh tổng cộng 15 đứa, người nào người nấy cũng khỏe mạnh, không thể không phục."

Tưởng Tam cực kỳ khiếp sợ.

Giang Phong thở dài:

"Nhà họ có 3 người con trai, 12 người con gái. Cô ấy đứng thứ 2 trong nhà, em gái nhỏ nhất vừa mới lên tiểu học, vì sợ hãi gia đình cô có quá nhiều người, nên có rất nhiều người không dám trêu vào cô ấy."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận