Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 879: Thúc Giục Kết Hôn

Tỉnh thành Quế tỉnh.

Biệt thự Tiêu gia.

Tiêu Mẫn nâng cái bụng lớn ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mẹ.

Cô đã mang thai sáu, bảy tháng rồi, trước khi cô mang thai, Giang đại sư cũng đã nói con trai đầu tiên của cô sẽ chào đời vào ngày mùng 2 tháng 6 năm 2024.

Sau khi cô đi khám thai, bác sĩ cũng đưa ra ngày sinh dự tính, vừa đúng vào ngày Giang đại sư đã nói kia, điều này khiến lòng kính sợ của Tiêu Mẫn và Uông Văn Kiệt với Giang đại sư lại tăng lên một độ cao mới.

“Mẹ, con nhớ trước đây mẹ rất thích chà mạt chược, về sau mẹ đi làm người đại diện cho con, sợ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của con cho nên liền bỏ hoàn toàn sở thích này. Bây giờ con đã giải nghệ rồi, mẹ cũng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy nữa, không có việc gì thì cứ ra ngoài xoa mạt chược với mấy bà bạn, giết chút thời gian.”

“Mạt chược là thứ rất thần kỳ, nếu như thường xuyên đánh, vậy ngày nào cũng sẽ muốn đánh, không đánh một ngày thì cả người khó chịu, nhất là lúc gặp mấy nhóm ba thiếu một, cực kì tra tấn người.”

Tiêu mẫu nhớ tới khoảng thời gian trước đây mấy nhóm ba thiếu một ngày nào cũng gọi bà ra góp đủ người, không nhịn được hơi xúc động nói: “Nhưng khi đã ngừng lại một đoạn thời gian thì sức hấp dẫn của mạt chược cũng giảm xuống rất nhiều, mẹ bây giờ rất tốt, không muốn ngồi trên bàn mạt chược từ sáng tới tối như trước kia nữa.”

Tiêu Mẫn cười nói: “Vậy bây giờ mẹ chơi cái gì giết thời gian đây?”

Tiêu mẫu còn chưa kịp trả lời, Tiêu phụ đã đi từ phòng bếp ra nói: “Mẹ con bây giờ cực kì bản lĩnh, đang vui đầu viết tự truyện, chuẩn bị cho ra sách rồi đấy!”

“A?” Tiêu Mẫn kinh ngạc há to miệng.

Tiêu mẫu trợn mắt nhìn Tiêu phụ một cái, sau đó nói với con gái: “Đừng nghe cha con nói lung tung, mẹ chỉ là nhàn rỗi buồn chán nên ngồi ghi lại một vài chuyện xảy ra lúc còn làm người đại diện cho con mà thôi.”

Tiêu Mẫn nghe vậy xong mới thở phào một hơi, nói: “Thì ra là thế, cách nói chuyện này của cha thật đúng là hù chết người ta mà.”

Tiêu phụ cười ha ha nói: “Cha cũng đâu có nói sau đâu, mẹ con viết toàn những thứ đã từng xảy ra với con hoặc với chính bà, cái này so với tự truyện cũng đâu có khác nhau mấy!”

Tiêu mẫu trừng mắt liếc ông một cái: “Chỉ biết châm chọc người ta thôi, canh vịt ông nấu đến đâu rồi?”

Tiêu phụ ngồi ở phía bên kia ghế sofa, đáp: “Đã ngửi thấy mùi thơm rồi, hầm chừng nửa tiếng nữa là có thể uống được.”

Bởi vì con gái thích uống canh hầm vịt ông làm, trước đây mỗi lần con gái đi làm về, ông đều sẽ hầm một nồi canh vịt thơm ngào ngạt cho con gái uống.

Kể cả bây giờ con gái đã lập gia đình thì vẫn như vậy.

Tiêu Mẫn nhắc nhở: “Cha, trước đây mẹ vất vả chạy khắp nơi cùng con thì cũng thôi đi, bây giờ mẹ đã hoàn toàn rảnh rỗi rồi, cha cũng không mang mẹ ra ngoài du lịch một chút sao?”

Tiêu phụ liền kêu oan: “Tiểu Mẫn, cái này cũng không thể trách cha được, cha ngược lại cũng rất muốn mang mẹ con ra ngoài ngắm nhìn thế giới đấy chứ, nhưng bà lại không có hứng thú, cha cũng không có cách nào.”

Tiêu mẫu nói: “Trong mười năm qua, tôi và Tiểu Mẫn đã đi không biết bao nhiêu nơi rồi, có lúc bận rộn tới mức ngày nào cũng ngồi máy bay, cảm giác như sắp trở thành người trời luôn, cho nên bây giờ tôi chẳng muốn ra ngoài chút nào, chỉ muốn ở trạch trong nhà sống nốt quãng thời gian còn lại mà thôi.”

Mười năm qua bà đi theo cô vất vả tới mức nào, Tiêu Mẫn đương nhiên biết rõ, cô vỗ vỗ bả vai của mẹ, nói: “Khi đó vì để kiếm nhiều tiền hơn một chút mà bôn ba khắp nơi, thật sự rất vất vả, bây giờ chúng ta không cần phải vì tiền mà phiền não nữa, thời gian tới nên sống thế nào cho thoải mái thì sống thế đó, dù sao thì mẹ với cha con cũng vẫn còn trẻ, vẫn còn có rất nhiều thời gian để hưởng phúc.”

Tiếp đó, một nhà ba người bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện cực khổ đã qua, lại càng trân trọng cuộc sống hạnh phúc hôm nay hơn.

...

Bốn giờ chiều.

Tại một gian hàng bán thịt lợn trong một chợ bán thức ăn nào đó ở thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông, một đôi vợ chồng đang bận rộn bán hàng, người đàn ông cầm một tảng thịt lớn bắt đầu cắt thành miếng, người phụ nữ thì đứng mời chào khách hàng.

Đây là đôi vợ chồng họ Trần, năm nay năm mươi mấy tuổi, là người thành phố Úc Lâm, Quế tỉnh.

Thái thịt lợn xong, thoạt nhìn cực kì tươi mới, cho dù là phải xếp hàng chờ thì khách hàng cũng nguyện ý, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất trong chợ.

Người đàn ông họ Trần đã làm việc này được mười mấy, hai mươi năm, là một người giết thịt, thủ pháp cắt thịt của hắn đã cực kì thành thạo, không kém bao nhiêu so với đầu bếp.

Bởi vậy, người đàn ông họ Trần chưa tới ba phút đã chia xong một tảng thịt heo lớn, mà động tác thoạt nhìn không hề vội vàng chút nào, lại có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Rất nhiều khách nguyện ý xếp hàng chờ đợi, ngoại trừ đứng đây nhìn thịt heo tươi mới ra, thì là vì bị kỹ thuật dùng dao của người đàn ông họ Trần mê hoặc.

Chưa tới nửa giờ, người đàn ông họ Trần đã cắt xong toàn bộ thịt heo trên quầy.

Mà vợ của hắn thì lại thái thịt, chặt xương liên tục, nhanh tay cho thịt đã thái vào trong túi, buộc lại rồi đưa cho khách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận