Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 663: Sờ Miệng Túi, Cắn Răng Kiên Trì

Tỉnh thành tỉnh Quế.

Tại một tiểu khu nào đó, Trần Chí Hải được một sợi dây an toàn treo ở lơ lửng tại tầng 16, ngay tại lúc đang lắp điều hoà không khí cho khách hàng.

Đây là chiếc điều hòa thứ tư mà Trần Chí Hải lắp hôm nay, tháng 8 là thời kỳ cao điểm lắp đặt điều hoà. Hắn mỗi ngày đều làm việc với cường độ cao dưới nhiệt độ cao mà không có phụ cấp gì. Quần áo ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, thân thể thật sự có chút không chịu đựng nổi, ban đêm hầu như đều là đặt lưng là ngủ.

Lúc này người ở giữa không trung, tính mạng tài sản đều nằm trên sợi dây thừng này. Nói thật thì loại công việc này vừa nguy hiểm lại không kiếm được bao nhiêu tiền. Trần Chí Hải thật sự không muốn làm, nhưng sờ sờ miệng túi, lại chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Hắn xuất thân nông thôn, điều kiện gia đình không tốt, năm nay đã 32 tuổi, vẫn là một người độc thân. Cha hắn qua đời lúc hắn học cấp hai, thân thể của mẹ cũng không quá tốt.

Hắn còn có một người em gái, nhưng mà đã lập gia đình vào hai năm trước.

Thành tích học tập của hắn không tốt, cộng với sau khi cha qua đời, trong nhà không có điều kiện cho hắn tiếp tục đi học, cho nên hắn còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học ra ngoài làm việc.

Không có văn hóa, làm công ở bên ngoài cũng chỉ có thể làm chút việc tốn thể lực.

Bây giờ, hắn đã 32 tuổi, từ một công nhân xây dựng trở thành người lắp điều hoà không khí. Hắn cắn răng làm mười mấy năm, cộng với bản thân bớt ăn bớt mặc, hiện tại trong tay cũng tích lũy được một khoản tiền.

Trần Chí Hải đã nghĩ kỹ, sau khi kết thúc mùa cao điểm năm nay sẽ nhờ người làm mối giới thiệu một cô gái, sau đó kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống hạnh phúc mà hắn vẫn luôn hằng mơ ước từ trước tới nay.

Nếu như thuận lợi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể thoát khỏi độc thân và tháo bỏ chiếc mũ xử na. Trần Chí Hải nghĩ vậy thì như được lấy lại sức, thuận lợi lắp đặt xong chiếc điều hoà này.

Chờ Trần Chí Hải trở lại sân thượng, chân đạp trên mặt đất, loại cảm giác an toàn kia cuối cùng cũng trở lại.

"Anh Trần, cực khổ rồi, uống nước."

Đồng bạn Tiểu Lý đưa một bình nước khoáng qua, Trần Chí Hải tiếp nhận rồi uống ừng ực ừng ực hơn phân nửa bình.

Hắn móc điện thoại ra nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười hai giờ trưa, Trần Chí Hải dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Tiểu Lý, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước, chờ ăn uống no đủ lại làm tiếp. Mục tiêu của hôm nay là lắp mười chiếc điều hoà không khí, lúc nào hoàn thành thì lúc đó nghỉ ngơi."

"Ừm, được."

...

Mười lăm phút sau.

Tại một cửa hàng thức ăn nhanh giá rẻ gần đó, Trần Chí Hải và Tiêu Lý đang ngấu nghiến bữa trưa, lượng thức ăn của người làm việc thể lực lượng đương nhiên là không thể so sánh với người ngồi phòng làm việc được, hai người gọi thêm hai lần cơm, cộng với một bát canh miễn phí, mới lấp đầy bụng.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi. Tuy nói nhiệm vụ lắp đặt hôm nay rất nặng, nhưng vừa mới ăn no vẫn phải nghỉ ngơi một chút.

Ngay tại lúc Trần Chí Hải lướt video ngắn để giết thời gian, một thanh niên soái ca đi đến trước mặt hắn, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi anh là Trần Chí Hải tiên sinh đúng không?"

Trần Chí Hải ngẩng đầu, nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác với người làm thuê của thanh niên trước mắt, gật đầu nói: "Tôi là Trần Chí Hải, xin hỏi cậu có chuyện gì không?"

Thanh niên soái ca tự giới thiệu mình: "Anh Trần, tôi gọi Giang Phong, là một người làm mối, tôi tới tìm anh là muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, không biết anh có hứng thú hay không?"

Trần Chí Hải nghe vậy thì ngây ngốc một chút, lập tức có chút cảnh giác mà từ chối: "Không cần, cám ơn ý tốt của cậu."

Hắn không phải là không muốn tìm đối tượng, chỉ là thanh niên trước mắt còn rất trẻ, không giải thích được lý do lại chạy đến trước mặt hắn nói muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, nghe thế nào đều cảm thấy không đáng tin cậy.

Thậm chí, trong đầu hắn ngay lập tức toát ra một suy nghĩ, đó chính là âm mưu.

Thời đại bây giờ, các loại trò lừa gạt đúng là tầng tầng lớp lớp, có vô số người bị lừa, đồng thời cũng có rất nhiều người đề cao ý thức an toàn. Say khi gặp phải chuyện tốt ngoài ý liệu đều ngay lập tức xem nó là âm mưu.

Giang Phong nhìn dáng vẻ cảnh giác của đối phương, đoán chắc là mình đã bị coi thành tên lừa gạt, không khỏi cười nói: "Anh Trần, anh không cần sốt sắng như vậy, tôi không phải lừa đảo. Tôi mở văn phòng môi giới ở gần nhà ga, hơn nữa tôi cũng có chút danh tiếng ở trên mạng, anh có thể lên mạng tra tư liệu của tôi một chút."

Bị người ta nhìn thấu ý nghĩ trong lòng, Trần Chí Hải ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Nhưng mà hắn kiếm tiền không dễ, 430 ngàn trong thẻ là số tiền hắn cực khổ bớt ăn bớt mặc để dành được trong mười mấy năm qua. Hắn đương nhiên phải cảnh giác bị lừa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận