Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 772: Trước Cho 50 Vạn Tiền Tán Gái (2)

Chu phụ đã lăn mình trong xã hội nhiều năm cẩn thận nói: “Con trai, bây giờ trò lừa đảo càng ngày càng tinh vi, muốn bịa đặt ra những thông tin con vừa nói kia cũng không hề tốn sức, con vẫn nên để ý kỹ càng hơn, miễn tới lúc bị lừa tới quay vòng vòng cũng không biết.”

Chu Thông bất đắc dĩ nói: “Đây là đối tượng Giang đại sư giới thiệu cho con, cha mẹ có biết Giang đại sư không?”

Chu phụ, Chu mẫu đồng loạt lắc đầu, mặc dù danh tiếng của Giang Phong lớn, nhưng cũng chưa lớn tới mức mà cả nước đều biết hắn là ai.

Chu Thông liền giới thiệu chi tiết về Giang đại sư cho cha mẹ mình một lượt, tận tới khi Chu phụ, Chu mẫu nghe tới trợn mắt há mồm, không thể tin nổi trên trần đời này vậy mà lại có một đại sư mai mối lợi hại như vậy.

Có điều, những thứ con trai nói lại đều có ví dụ minh chứng, như chuyện làm mai mối cho mấy đại minh tinh, đại phú hào kia, đây đều là chuyện không làm giả được, chỉ cần tra trên mạng một chút là biết.

Cho nên, những gì con trai vừa nói khả năng cao là thật.

Thế là, Chu phụ, Chu mẫu cũng trở nên coi trọng đứa con dâu tương lai này, không cần Chu Thông mở miệng, Chu phụ đã chuyển cho hắn năm mươi vạn tiền phí nói chuyện yêu đương.

Đồng thời tỏ thái độ hào phóng nói: “Con trai, trước con cầm chỗ này đi theo đuổi cô gái kia cho tốt, không đủ thì lại về đây hỏi cha.”

Chu Thông vui vẻ ha ha đáp: “Con biết rồi thưa cha.”

...

Buổi chiều.

Huyện thành huyện Bách Lương.

Đối diện ủy ban huyện, bên trong một phòng khám Đông y nho nhỏ, một ông chú hói đầu ngồi sau chiếc bàn, nhìn dòng xe đi tới đi lui trên con đường, yên lặng suy nghĩ về chính mình.

Ông chú hói đầu này họ Dương, tổ tông ba đời đều là bác sĩ Đông y, phòng khám Đông y này chính là do ông nội hắn lập ra, đến nay đã được hơn sáu, bảy mươi năm, chỉ tiếc rằng theo thời gian trôi qua, phòng khám Đông y vốn nổi tiếng khắp huyện thành giờ đây đã không còn bao nhiêu người biết tới nữa.

Đương nhiên, nguyên nhân phòng khám Đông y này của nhà hắn dần mất danh tiếng, ngoại trừ lí do hắn không thể hoàn toàn kế thừa y thuật của ông nội mình ra, cũng có một phần lớn vì Tây y cận đại phát triển nhanh chóng, danh tiếng mạnh mẽ hoàn toàn che khuất Đông y.

Người bây giờ sinh bệnh, cảm cúm bình thường nếu có thể chịu được thì chịu, còn nếu không được thì sẽ trực tiếp đến hiệu thuốc mua chút thuốc cảm cúm để giải quyết, thực sự nghiêm trọng thì đi bệnh viện, có rất ít người tới phòng khám Đông y bắt thuốc, rồi đun nước để uống.

Thứ nhất là ngại nấu thuốc Đông y phiền phức, thứ hai là thuốc Đông y hiệu quả tương đối chậm, thứ ba là không quá tin tưởng vào hiệu quả của Đông y.

Có điều, Đông y trong lòng người Trung Quốc là một thứ vô cùng đặc biệt, khi bị bệnh bình thường thì hầu hết mọi người đều không tin vào Đông y, nhưng khi bị bệnh nặng, bị Tây y phán tử hình xong, mười người sẽ có chín người chạy ngược lại tìm Đông y.

Bởi vì Đông y có thể sáng tạo ra kỳ tích y học, rất nhiều người bị Tây y phán tử hình đều được Đông y cứu trở về, đương nhiên, xác suất này cũng cực thấp.

Nhưng không cần biết xác suất này thấp tới mức nào, chung quy là vẫn có hi vọng ở đó.

Cho nên, phòng khám Đông y này có chút giống như Tây Hán danh chấn thiên hạ, Đông Hán không phá được án thì Tây Hán đến phá, Đông Hán không dám giết người thì Tây Hán giết, Đông Hán không dám quản sự thì Tây Hán quản. Nói một câu như sau, Đông Hán quản được thì Tây Hán cũng muốn quản, Đông Hán không quả được thì Tây Hán lại càng phải quản...

Quay lại vấn đề chính.

Mặc dù so với thời ông nội và cha của hắn, phòng khám Đông y này đúng là không còn nổi tiếng như vậy, có điều, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, đây dù sao cũng là phòng khám đã mở được mấy chục năm, khách hàng trung thành đương nhiên là vẫn có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà phòng khám Đông y này của nhà hắn vẫn có thể duy trì tới tận giờ.

Có điều, phòng khám Đông y này truyền tới thế hệ hắn thì cơ bản cũng chấm dứt rồi, bởi vì đứa con độc nhất là hắn lại không theo học Đông y, mà lại học Tây y.

Mặc dù bác sĩ Dương là một người cực kì tin tưởng và ủng hộ Đông y, nhưng không biết sao lại học nghệ không tinh, con trai của ông cũng theo ông học Đông y, sau đó kế thừa phòng khám Đông y nhỏ này, nhưng lại không có tiền đồ bằng học Tây y.

“Bác sĩ Dương, đầu tôi có chút đau, còn chảy nước mũi nữa, anh giúp tôi bốc chút thuốc đi!” Trong lúc bác sĩ Dương đang lặng người nghĩ ngợi, một bà cô hàng xóm ở gần đó đi tới nói.

“Chị đây hẳn là bị cảm lạnh rồi đi?” Bác sĩ Dương vừa nói vừa đưa tay bắt mạch cho bà.

Bà cô hàng xóm nói: “Có lẽ vậy, tôi hôm qua tắm được một nửa thì đột nhiên hết ga, chỉ có thể tắm nước lạnh, không nghĩ tới chỉ có một lần vậy mà lại trúng thưởng.”

“Người ta thường xuyên tắm nước lạnh cũng không có việc gì, nhưng chị từ trước tới giờ không tắm nước lạnh, đột ngột lại dùng nước lạnh tắm như vậy rất dễ bị cảm lạnh.” Bác sĩ Dương bắt mạch xong liền lấy giấy tính tiền bốc thuốc.

Bà cô hàng xóm nhẹ gật đầu, hỏi: “Bác sĩ Dương, con trai anh có bạn gái chưa? Bên nhà mẹ đẻ tôi có đứa cháu gái khá lắm, là một y tá, nói về chức nghiệp thì rất xứng đôi với con trai nhà anh đấy.”

Bác sĩ Dương cười nói: “Con trai tôi ngược lại đúng là chưa có bạn gái, làm bác sĩ y tá ở bệnh viện đều rất bận rộn, con trai tôi cũng đã nói với tôi từ trước, tuyệt đối sẽ không yêu đương với người cùng ngành.”

Bà cô hàng xóm nghe vậy thì thở dài một hơi: “Vậy thì thật là đáng tiếc, đứa cháu gái nhà mẹ đẻ kia của tôi thật sự là rất được.”

Bác sĩ Dương gói thuốc cẩn thận xong, cười nói: “Là con trai nhà tôi không có phúc phận này.”

Bà cô hàng xóm không nhịn được cười một tiếng, đưa tiền rồi rời đi.

Vốn bác sĩ Dương cũng không gấp chuyện hôn sự của con trai, bây giờ nghe bà cô hàng xóm nhắc tới như thế lại cảm thấy tuổi con trai cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ công việc cũng đã ổn định, là thời điểm thích hợp để tìm kiếm đối tượng cho nó.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận