Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 234: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến (2)

Bà nội thở dài: "Quyền lực của quốc gia thực sự rất mạnh mẽ, cô của con đã đến Thâm Quyến làm việc vào những năm 1990, khi đó, danh tiếng của Thâm Quyến đã rất lớn rồi, nói cách khác, cả nước chỉ mất mười năm để xây dựng một làng chài nhỏ thành một thành phố lớn nổi tiếng, điều này thực sự đáng kinh ngạc!"

Giang Phong tiếp lời nói: “Bà ơi, trên thực tế, nhà nước chủ yếu chỉ hỗ trợ chính sách cho sự phát triển của thành phố Thâm Quyến chứ không hỗ trợ kinh tế, có rất nhiều lý do tại sao thành phố Thâm Quyến người ta có thể phát triển nhanh như vậy, tổng kết lại thì do thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cả ba yếu tố đều không thể thiếu.”

Giang mẫu nói: “Xem trên tivi thấy thành phố Thâm Quyến đâu đâu cũng toàn là tòa nhà cao tầng, không biết nó sẽ đẹp như thế nào trong đời thực?"

Giang Phong cười nói: “Những người như chúng ta đến từ một nơi nhỏ bé sẽ có cảm giác được mở mang tầm mắt khi lần đầu tiên đến thành phố Thâm Quyến, nơi đó là một trong những thành phố thịnh vượng nhất của đất nước chúng ta, đợi sau khi uống rượu mừng của anh họ xong, con sẽ đưa mọi người đi tham quan thành phố Thâm Quyến cho thỏa thích."

Giang mẫu gật đầu lia lịa, "Hiếm khi tới đây một lần, nhất định phải nhìn ngắm kỹ một chút, không biết lần sau phải đợi tới bao nhiêu năm mới được đi nữa!"

Giang Tuyết cười và nói: "Mẹ, con hiểu những gì mẹ nói, gia đình chúng ta bây giờ không giống như trước đây, huống chi là đến thành phố Thâm Quyến, mẹ muốn ra nước ngoài vui chơi cũng không phải chuyện khó. Sau này bà nội cùng với cha mẹ muốn đi đâu chơi thì cứ nói với con, con sẽ lái xe đưa mọi người đi.”

Nghe điều này, bà nội cùng Giang phụ, Giang mẫu đều mỉm cười.



4 giờ 44 phút chiều, Giang Phong và những người khác thuận lợi đến nhà cô.

Gia đình ba người của cô chào đón ở cửa.

Bởi vì Giang Phong đã dùng năng lực phá tường của mình để tăng giá trị kết hôn cực hạn giữa cô với dượng, cho nên lần này Giang Phong gặp lại người dượng này, hắn phát hiện thái độ của ông ấy tốt hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên, Giang gia tụ tập cùng nhau cũng có nguyên nhân.

Cô cũng tranh thủ nấu nướng, chào hỏi nhau xong thì vào ăn.

"Tiểu Phong, lần trước cháu tới vội vàng, dượng cũng không có thời gian uống rượu với cháu, hôm nay uống thật say nhé." Thôi Chí Cường vừa cười vừa rót rượu.

Ông đã nghe con trai mình kể về kỳ tích của Giang Phong nhiều năm trước, ông biết rằng Giang Phong đã không còn như trước, nếu hắn tiếp tục phát triển với tốc độ này, có thể không bao lâu nữa tài sản của hắn sẽ vượt qua người dượng là ông ta, đương nhiên thái độ của ông ta thay đổi rất nhiều, không dám coi thường cháu trai bên nhà vợ nữa.

Giang Phong mặc dù đối với người dượng rẻ tiền này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô cùng em họ, nên vẫn cười nói: “Cháu uống không tốt lắm, dù sao cũng không so được với dượng, cháu sẽ cố gắng hết sức, muốn uống thỏa thích thì phải tìm cha cháu và chú út uống mới được!”

Thôi Chí Cường vừa cười vừa chia rượu: "Đó là điều chắc chắn rồi, dù sao thì mọi chuyện nên sắp xếp gần như dượng đã sắp xếp xong. Tối nay nhất định phải uống thật vui với hai người!"

Giang phụ với chú út tất nhiên rất lễ độ, tuy hai bên là họ hàng rất gần nhưng hầu như giống như người xa lạ, bởi vì họ rất ít hoặc không liên lạc với nhau.

Nhưng mà rượu quả nhiên có lúc cũng là thứ tốt, cho dù mới đầu mọi người có chút không quen, nhưng sau vài ly rượu, hơn nữa thái độ của dượng bây giờ quả thật đã thay đổi, mọi người tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Lúc này đây, trong lòng cô Giang Xuân Liên cảm thấy hạnh phúc khôn tả.

Nhiều năm như vậy, cô ấy đã luôn mong chờ cảnh tượng này, cuối cùng thì cô cũng đợi được rồi!

Khi Giang Phong nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, và cảm thấy rằng việc sử dụng năng lực để phá vỡ bức tường cho cuộc hôn nhân của cô là rất đúng.

Bữa ăn này kéo dài đến sáu, bảy giờ tối mới kết thúc.

Giang Phong ban đầu muốn gặp Hoàng Linh Vi, nhưng bây giờ hắn đã uống rất nhiều rượu, không còn thích hợp để gặp cô nữa, vì vậy hắn phải đợi đến ngày mai để gặp cô.

Nhà cô có rất nhiều phòng, cho nên sắp xếp cho toàn bộ đoàn người Giang Phong cũng không thành vấn đề, căn bản không cần ở khách sạn.

Đêm đó, Giang Phong hiếm khi mới có dịp ngủ sớm.



Ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch.

Thuốc lá, rượu và trà Tùy Duyên.

Hoàng Linh Vi mở cửa để trông cửa hàng như thường lệ.

Trên thực tế, mở cửa vào những ngày đầu tháng giêng cũng không có bán được bao nhiêu, trên cơ bản những thứ như thuốc lá, rượu chè đều được mọi người chuẩn bị từ trước, không phải là sau tết không có người mua nhưng chỉ là rất ít.

Tuy nhiên, thay vì ở nhà buồn chán, chi bằng mở cửa buôn bán.

Không bán được thì coi như đổi chỗ khác để chơi điện thoại di động, bán được thì có thêm tiền.

Lúc này, Hoàng Linh Vi đang ngồi ở quầy tính tiền, đang đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động, lúc trước khi trò chuyện với Giang Phong, cô nghe hắn giới thiệu một vài cuốn tiểu thuyết, và bây giờ cô đang háo hức đón đọc.

Đọc tiểu thuyết có thể coi là một trong những cách giết thời gian nhanh nhất, đặc biệt là khi xem một cốt truyện hay, cả người đắm chìm trong đó không thể tự giải thoát, chờ đợi đến khi cốt truyện kết thúc.

Chợt quay đầu lại, phát hiện trời đã sáng!

Tôi tin rằng bất cứ ai thích đọc tiểu thuyết đều đã trải qua điều tương tự và Hoàng Linh Vi đã trải qua điều đó không ít lần.

Nhưng lần này, cuốn tiểu thuyết mà Giang Phong giới thiệu cho cô ấy thực sự rất tuyệt vời, và Hoàng Linh Vi đã vô tình dành hết tâm sức cho nó, ngay cả âm thanh cảm biến điện tử "Chào mừng quý khách" vang lên cũng không thể kéo cô ấy ra khỏi cốt truyện.

Điều này cho thấy cô ấy mê mẩn đến độ nào.

"Cô ơi, ở đây có bán rượu con khỉ không ạ?"

Hoàng Linh Vi đang đắm chìm trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, nghe thấy câu hỏi này bên tai, và theo bản năng trả lời "Không có", sau đó cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi quen thuộc, cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô nhìn thấy một người mà cô hoàn toàn không ngờ đến.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận