Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 646: 81 Năm Sau Trùng Phùng. (2)

Nghe anh cả nhắc đến anh hai với chị ba, trong đầu Khuất Quang Cường lóe lên hình ảnh thảm thiết của bọn họ, không khỏi nói sang chuyện khác: “Anh cả, để em giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là Giang đại sư, đời này anh em chúng ta có thể gặp lại nhau, đều là công lao của Giang đại sư, chúng ta nhất định phải cảm ơn Giang đại sư thật tốt mới được.”

Khuất Quang Hoa thả tay em trai mình ra, cầm chặt tay Giang Phong nói: “Giang đại sư, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, về sau có chuyện gì nếu như nằm trong khả năng của Khuất gia có thể giúp được cậu cứ mở miệng, trên dưới Khuất gia nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.”

Giang phong mỉm cười nói: “Ông Khuất, ngài chính là anh hùng kháng chiến, tôi là vãn bối có thể giúp ông tìm được người nhà cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, đó là vinh hạnh của tôi, cảm ơn cũng không cần nhắc lại đâu ạ.”

Khuất Quang Hoa nghe được lời này trong lòng lại trở nên kích động, năm đó hắn trong lòng nóng nảy muốn gia nhập quân đội, nghĩ là ra trận giết địch, cảm giác cái giá hắn phải trả trong những năm cũng có ý nghĩa.

Khuất Quang Hoa không nói thêm gì nữa, chỉ là dùng sức nắm chặt tay Giang Phong.

Sau đó, hai anh em mới bắt đầu giới thiệu con cái của mình cho nhau biết, còn đời cháu cũng có thể đứng ở một bên, dù hai hai nhà ở chung một chỗ cũng hơn trăm người, nhân số thật sự là nhiều.

Chờ hai bên bắt chuyện xong, Khuất Xuân Minh đề nghị: “Ông cố, Ông cố họ, chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, cháu đã đặt trước một nhà hàng rồi, không bằng hiện tại đi đến nhà hàng trước, sau hai nhà vừa ăn vừa nói chuyện?”

Khuất Quang Hoa gật đầu nói: “Được, chỗ này quả thực không phải chỗ để nói chuyện, vậy thì đến nhà hàng rồi nói chuyện sau.”

Khuất Quang Cường cũng gật đầu theo nói được.

Hai ông lão đã gật đầu, những người khác đương nhiên cũng không có dị nghị gì, thế là ào ào lên xe đi tới nhà hàng Khuất Quang Minh đã đặt chỗ.

Trong đó, Khuất Thế Thanh tự mình làm tài xế cho hai ông lão với Giang Phong, các bối phận cao khác cũng đều ngồi lên xe nhỏ, còn bối phận thấp cũng chỉ có thể đi xe buýt tới.

Dù sao cũng hơn trăm người, Khuất Quang Cường bên này con cháu ngoại trừ Khuất thế Thanh là đứa con trai có tiền đồ nhất, các con cháu khác nhà cũng là khá giả, đương nhiên không có nhiều xe oto nghênh ngang đến vịnh tỉnh đón người thân.

Đương nhiên, nếu muốn mượn xe cũng không phải là không mượn được, thuê xe cũng không phải việc khó, nhưng cũng không cần làm vậy, trực tiếp bao mấy chiếc xe buýt không biết là bớt được bao nhiêu việc.



Trên đường từ sân bay đến nhà hàng, hai anh em Khuất Quang Hoa với Khuất Quang Cường nói những chuyện cũ lúc trước.

Khuất Quang Cường nói: “Năm đó anh cả vừa đi tin tức liền không có, ở trong nhà viết biết bao nhiêu bức thư gửi đi như đá chìm trong đáy biển, lại thêm người đi chung với anh cả gửi tin tức hy sinh về, sau đó cha mẹ bọn họ liền đoán là anh cả lành ít dữ nhiều.”

Khuất Quang Hoa thở dài nói: “Năm đó tình thế quá nghiêm trọng, anh ở bộ đội chuyển qua nhiều chỗ, không có cơ hội viết thư gửi về nhà, thẳng đến bốn năm sau anh mới tìm được cơ hội, ký thác gửi về nhà mấy phong thư, đáng tiếc vẫn không nhận được thư hồi âm.

Sau này, anh lên thượng cấp mệnh lệnh vịnh tỉnh, ai muốn đi mà không trở về chứ, anh vẫn luôn nhịn đến cuối những năm 80, mới lần nữa tìm cơ hội trở lại Đại Lục tìm người thân.

Lúc đó anh mang theo tâm trạng kích động trở về quê, kết quả tin tức nhận được khiến lòng anh lạnh buốt, người trong thôn chúng ta vậy mà sau ba năm anh đi tòng quân lại bị thổ phỉ sát hại, toàn thôn bị giết đến chó gà cũng không tha.

Lúc đó, trong lòng anh thật sự rất tuyệt vọng. Nhưng mà anh vẫn không từ bỏ, vẫn luôn tìm tin tức của các em ở khắp nơi, ba mươi mấy năm anh nhiều lần đi tìm kiếm, đi đến không biết bao nhiêu nơi, đáng tiếc không thể tìm được tin tức của các em.”

Khuất Quang Cường lau nước mắt ở khóe mắt, nói lại chuyện hắn trải qua kiếp nạn, sau đó mới cảm khái nói: “Thật là tạo hóa trêu ngươi, bởi vì suy đoán của cha mẹ lúc trước, lại thêm không có tin tức của anh cả, cho nên em coi như là anh cả đã hy sinh trên chiến trường.

Lúc đó toàn thôn cũng chỉ còn lại em với bác thợ săn già, sau khi chôn cất cha mẹ, anh hai, chị ba xong, bởi vì sợ thổ phỉ sẽ quay lại, em cùng với bác thợ săn không kịp chôn cất thi thể của người dân trong thôn đã vội vã rời đi.

Đi lần này, chính là mười mấy năm, năm đó giao thông không thuận tiện, lại thêm nghèo nàn, nên vẫn luôn không tìm được cơ hội về tế bái cha mẹ.

Cho đến trước những năm 60, em mới tìm được cơ hội trở về quê một chuyến. Sau đó hơn ba mươi năm, mới có cơ hội về quê tế bái cha mẹ và anh chị lần nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận