Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 178: Duyên Phận Thật Sự Tuyệt Không Thể Tả (2)

Giang Phong rời khỏi phòng môi giới hôn nhân, bắt đầu tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho Lam Chí Huy.

Vốn cho rằng đây sẽ là cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng, theo dự đoán của Giang Phong, phải chạy ít nhất mười tám tỉnh thì mới có khả năng tìm được đối tượng có giá trị xứng đôi cao cho Lam Chí Huy.

Kết quả khiến hắn tuyệt đối không ngờ được chính là, vẻn vẹn mới tìm kiếm có một lần đã ngoài ý muốn tìm được một cô gái có điểm xứng đôi cao với Lam Chí Huy.

【 Danh tính 】: Doãn Giai Lỵ

【 Tuổi tác 】: 21 tuổi

【 Chiều cao】: 161cm

【 Cân nặng】: 46kg

【 Bối cảnh gia đình】: ...

【 Sở thích cá nhân】: ...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】:...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại】: 76 (tình cảm vợ chồng 78 + môn đăng hộ đối 63 + Quan hệ gia đình 77)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa】: 92 (tình cảm vợ chồng 96 + môn đăng hộ đối 88 + Quan hệ gia đình 92)

Vừa nhìn thấy điểm xứng đôi hôn nhân và điểm tình cảm vợ chồng hiện tại, Giang Phong thật sự là giật nảy mình, điểm tình cảm vợ chồng hiện tại đã cao tới 88 điểm, điểm tình cảm vợ chồng tối đa còn lên tới 96 điểm, điểm số này thật sự là cao đến không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, sau khi Giang Phong xem xong tư liệu về cô gái này xong thì liền hiểu ra tại sao lại như vậy, không khỏi liên tục cảm khái, đây quả thật là nhân duyên trời định mà.

Bởi vì cô gái tên Doãn Giai Lỵ này không phải ai khác mà chính là người Lam Chí Huy năm năm trước đã liều chết xông vào biển lửa cứu ra, chuyện trùng hợp như vậy thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán duyên phận thật sự là tuyệt không thể tả.

...

Một tiểu khu cũ kĩ nào đó ở quận Thanh Tú.

Trong một cửa hàng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, Doãn Giai Lỵ đang ở đây bán trà lạnh.

Đây chính là quán trà lạnh nhà cô mở, tên là trà lạnh Cỏ Xương Gà.

Cỏ xương gà có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát gan, giảm đau, là loại thảo mộc tương đối phổ biến ở hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.

Bán trà lạnh là một công việc tương đối nhàn nhã, mà lợi nhuận cũng rất cao, đừng nhìn quán trà lạnh của Doãn Giai Lỵ nhỏ, chỉ có mấy mét vuông, nhưng vào giờ cao điểm, một ngày cô có thể kiếm được bảy, tám trăm, kể cả ngày buôn bán không tốt thì lợi nhuận cũng không ít hơn ba trăm, bình quân một ngày kiếm được năm trăm tệ cũng không khó khăn gì.

Đương nhiên, mùa buôn bán trà lạnh thuận lợi là mùa hè, tới mùa đông thì việc buôn bán sẽ không tốt như vậy.

Từ sau khi Doãn Giai Lỵ tốt nghiệp trung học liền bắt đầu ở đây bán trà lạnh, bây giờ đã được hơn hai năm, tiền kiếm được không ít, nhưng cô lại luôn sầu não uất ức, bởi vì có một việc đã kẹt trong lòng cô ròng rã năm năm rồi!

Nghỉ hè năm năm trước, Doãn Giai Lỵ vừa mới tốt nghiệp trung học, có một hôm tới nhà một bạn học nữ có quan hệ tương đối tốt chơi, không nghĩ tới lại gặp nạn, tòa nhà mà bạn học nữ đó ở vậy mà lại bốc cháy!

Càng trùng hợp chính là, bạn học nữ kia thèm ăn, đi xuống lầu mua kem ly, cả nhà chỉ còn một mình Doãn Giai Lỵ ở trong đó.

Mà năm đó Doãn Giai Lỵ cũng mới chỉ là một nữ sinh mười sáu tuổi mà thôi, gặp phải hỏa hoạn, sớm đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, chỉ biết đứng ở ban công kêu cứu mạng!

Căn nhà bốc cháy là ở tầng dưới, nhà bạn học cô lại ở tầng bà, đến giờ Doãn Giai Lỵ mới hoàn toàn hiểu rõ, lúc cô đang bất lực kêu cứu mạng ở ban công, có một đại ca ca đã đứng ra, xông vào cứu cô mang xuống dưới.

Một màn kia thật sự khiến cho Doãn Giai Lỵ cả đời khó quên được.

Bởi vì vị đại ca ca kia luôn cố gắng che chở cho cô, nhờ đó cô mới chạy thoát được mà không bị thương chút nào.

Nhưng sau khi chạy thoát xong, cô chú ý thấy mặt của vị đại ca ca kia đã bị bỏng rồi!

Đáng tiếc, cô còn chưa kịp hỏi tên vị đại ca ca kia thì hắn đã xoay người vội vàng chạy đi.

Bởi vì không biết tên của người ta là gì, cho nên sau khi Doãn Giai Lỵ nói chuyện này với ba mẹ, cũng chỉ có thể cùng cha mẹ tìm kiếm ở từng bệnh viện một, nhưng tìm toàn bộ bệnh viện ở huyện thành khi ấy cũng không tìm được vị đại ca ca kia, khiến cho Doãn Giai Lỵ vẫn luôn tiếc nuối tới tận giờ.

Nhất là sau khi cô hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng của vết bỏng trên mặt, cô vẫn luôn lo lắng không biết vết thương của vị đại ca ca đó rốt cuộc thế nào rồi?

Một nữ sinh mười sáu tuổi, đang tuổi sùng bái anh hùng, trong lòng cô, đại ca ca đã cứu cô ra từ biển lửa khi đó chính là đại anh hùng.

Cô thậm chí còn len lén làm ra một quyết định không ai biết trong lòng, cô sẽ dùng mười năm thời gian đi tìm vị đại anh hùng trong mắt cô kia, sau khi tìm được người rồi, sẽ không thèm quay đầu gả cho hắn làm vợ, sinh con dưỡng cái cho hắn.

Bởi vậy, trong hai năm qua, Doãn Giai Lỵ đều chăm chỉ kiếm tiền vào mùa hè, đợi đến mùa đông liền bắt đầu đi tìm tung tích của vị đại ca ca kia ở các huyện xung quanh.

Cô có thể khẳng định, vị đại ca ca này là người Quế tỉnh, thậm chí rất có thể là ở cùng một huyện với cô, cô tin tưởng rằng chỉ cần kiên trì tìm kiếm, sẽ có ngày cô tìm được người.

Ngay lúc Doãn Giai Lỵ đang nghĩ đến xuất thần, một giọng nói vang lên, nói: “Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô chủ Doãn không?”

Doãn Giai Lỵ nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy người hỏi thăm cô là một soái ca tuổi tác có vẻ không cách biệt với cô lắm, liền gật đầu đáp: “Tôi chính là họ Doãn đây, không biết anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Xin chào cô chủ Doãn, tôi tên là Giang Phong, là một bà mối thuộc phòng môi giới hôn nhân “Hạnh phúc”, lần này tới là muốn làm mối cho một vị khách của tôi!” Giang Phong mỉm cười, nói.

Nghe thấy đối phương là bà mối, Doãn Giai Lỵ liền không còn hứng thú gì nữa, lắc đầu nói: “Tôi hiện tại không có dự định kết hôn, thật sự không có!”

Giang Phong lại nói: “Cô chủ Doãn, đừng vội từ chối như vậy, trước tiên có thể nghe tôi giới thiệu một chút về vị khách này được không?”

Doãn Giai Lỵ tiếp tục từ chối: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi thật sự không có hứng thú với chuyện kết hôn!”

Giang Phong nhìn cô, nhẹ nói: “Nếu như tôi nói vị khách này chính là vị đại anh hùng cô đã đau khổ tìm kiếm suốt hai năm qua thì sao, cô cũng vẫn không có hứng thú sao?”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy thì đứng bật dậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận