Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 120: Hoàng Nữ Hiệp Xin Dừng Bước!

Tỉnh Hồ Bắc.

Giang Tuyết đang nằm ở trên sô pha trong phòng trọ xem phim.

Lễ Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ, Giang Tuyết vốn tính về nhà một chuyến, đáng tiếc họ hàng của cô đúng lúc đến thăm, cô hơi khó chịu nên không muốn phải lặn lội đường xa về quê nữa.

Giang Tuyết đang mải mê xem phim thì cậu em Giang Phong gửi WeChat video cho cô.

Sau khi tiếp nhận video, gương mặt đẹp trai của em trai đã xuất hiện trên màn hình, cười hì hì nói với cô: "Chị, em tạm thời cho chị xem ít đồ!" Hắn nói, lại điều chỉnh ống kính video từ phía trước ra phía sau, quay cái bàn trước mặt hắn.

Sau đó, Giang Tuyết nhìn thấy trên bàn trước mặt hắn có đặt tám xấp tiền một trăm, mỗi xấp có độ dày khác nhau, dày ít nhất cũng phải hơn ba mươi nghìn, mỏng cũng phải hơn mười nghìn, tổng cộng ít nhất có tới một hai trăm nghìn.

Giang Tuyết kinh ngạc nói: "Tiểu Phong, em lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ?"

Giang Phong điều chỉnh camera phía trước, cười ha hả nói: "Chị, không phải lúc trước em từng nói với chị là có mấy người khách sẽ làm đám cưới vào lễ Quốc Khánh sao? Hôm nay, tất cả bọn họ đều qua tạ môi, số tiền trên bàn này chính là tiền bọn họ nhét phong bì tạ môi đấy."

Giang Phong nói đến đây, lại điều chỉnh camera phía sau, đi bên cạnh nơi đặt đủ loại quà tặng đắt tiền kia, chậm rãi quay lướt qua, vừa quay vừa mỉm cười nói: "Những thứ này đều là quà tạ môi mà bọn họ đưa tới!"

"Trời ơi, Tiểu Phong, em nhận khách gì vậy? Mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy sao?" Thấy quà tặng 'chồng chất thành núi' trong video kia, Giang Tuyết thật sự chấn động rồi.

Khi em trai mới làm, nhận được một khách hàng lớn, sau đó kiếm được mấy chục nghìn tiền mai mối, cô đương nhiên biết, nhưng cô tưởng đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi.

Thật không ngờ mấy người khách hắn nhận sau đó, mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy, đúng là không thể tin nổi.

Giang Phong lại chuyển sang hình thức camera phía trước, mỉm cười nói: "Chủ yếu là em giúp bọn họ tìm được đối tượng thích hợp nhất, trong lòng bọn họ cảm kích, cho nên ra tay khó tránh khỏi hào phóng hơn."

Giang Tuyết hết lời khen ngợi: "Tiểu Phong, em giỏi thật đấy. Bây giờ mới bao lâu, còn chưa tới ba tháng, em đã kiếm được mấy trăm nghìn."

Giang Phong tươi cười nói: "Chị, chị xin nghỉ làm về đây đi! Chị ở đó một tháng kiếm ba tới năm nghìn cũng chẳng có ý nghĩa gì, chị về, em dẫn chi đi làm mai, nhiều thì không dám nói, một tháng kiếm ba tới năm chục nghìn vẫn dễ dàng."

Giang Tuyết nghe vậy thì hơi xiêu lòng, sau đó vẫn lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi Tiểu Phong, chị biết em muốn kéo chị lên, nhưng chị chẳng hiểu gì về chuyện mai mối, trở về không phải sẽ liên lụy em sao?"

Giang Phong nói: "Hi, làm mai mối rất đơn giản, cứ mở miệng là được. Đến lúc đó nhận được khách, em chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu, chị chỉ cần ở giữa giới thiệu làm mai là được."

Giang phụ nghe đến đó, ở bên cạnh nói tiếp: "Tiểu Tuyết, con trở về đi. Bây giờ, em trai con có rất nhiều khách, tùy tiện giúp con làm mai một đôi, con cũng có thể kiếm bằng ba bốn tháng lương của con bây giờ."

Giang Phong vội vàng chuyển ống kính sang hình thức phía sau, quay ba mẹ vào trong video.

Giang mẫu cũng nói theo: "Tiểu Tuyết, con trở lại đi. Bây giờ, em trai con làm mai rất có tiếng, bình thường không giúp được. Con xin nghỉ về giúp nó. Ba mẹ cũng tính bảo cả anh trai con xin nghỉ nữa, ba anh em bọn con cùng làm mai đi, khẳng định còn có hiệu quả hơn một mình Tiểu Phong làm."

Giang Tuyết vốn đã hơi động lòng, chỉ là sợ mình không biết làm mai sẽ làm ảnh hưởng tới em trai. Nếu bây giờ cả ba mẹ và em trai đều nói cô trở lại có thể giúp một tay, vậy cô còn gì phải do dự nữa, lập tức gật đầu nói: "Vậy được, chờ qua kỳ nghỉ Quốc Khánh, con sẽ xin nghỉ làm về nhà!"

Giang Phong lại đổi sang ống kính phía trước, hỏi: "Chị có nhiều vali không? Có cần em lái xe đi đón chị không?"

Giang Tuyết lắc đầu liên tục nói: "Không cần, số tiền xăng xe với phí đi đường em qua lại cũng đủ cho chị ngồi xe về rồi. Hơn nữa chị cũng không có nhiều đồ, đến lúc đó thứ gì nên bỏ thì bỏ, nên bán sẽ bán, một vali là đủ rồi."

Giang Phong mỉm cười nói: "Vậy em đặt vé máy bay trước cho chị nhé!"

Giang Tuyết từ chối: "Vé máy bay thì thôi, chị chưa từng ngồi máy bay, không quen, đến lúc đó rắc rối lắm. Chị ngồi tàu cao tốc là được rồi!"

Giang Phong nói: "Được rồi, tàu cao tốc cũng phải chạy hơn bảy giờ, em sẽ đặt chỗ cho chị ở ghế thương gia, chị ngủ một giấc là đến nơi!"

Giang Tuyết đau lòng nói: "Ghế thương gia quá đắt, đắt hơn ghế hạng hai tới gần một nghìn đồng, thật sự quá lãng phí. Chị đặt ghế hạng hai là được rồi."

Giang Phong lơ đễnh nói: "Còn chưa đến một nghìn rưỡi, đắt gì chứ?"

Nếu là ba tháng trước, Giang Phong khẳng định cũng chọn ghế hạng hai, ngay cả ghế hạng nhất cũng không nỡ đặt, chứ đừng nói tới ghế thương gia siêu đắt đỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận