Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 850: Hắn Không Hứng Thú Với Con Gái Thấp Hơn 1m8 (2)

Bị Từ Phượng Kiều gợi lên hồi ức, Vương Khang liến nói chuyện với cô một chút về cuộc sống đại học của mình.

Lưu Hòa Phong thấy em họ nhà mình mới nói dăm ba câu đã nói chuyện với Vương Khang khá là ăn ý, trong lòng của hắn cũng có chút kinh hỉ, liền giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ rót chút nước trà, sau đó liền yên lặng làm một người nghe.

Nếu như em họ nhà mình thật sự có thể bắt được quản lý Vương có gia cảnh cực tốt này, đến lúc đó mọi người sẽ thành thân thích, chỉ cần chiếu cố một chút, hắn sẽ có thể hưởng thụ vô tận rồi.

Cho tới khi nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, hai người mới dừng chủ đề kia lại.

Lúc bắt đầu ăn, chủ đề liền tập trung về các món ăn.

Lúc Từ Phượng Kiều học đại học chính là một người khéo léo, năng lực giao tiếp không kém, mà Vương Khang thì càng không cần nói, hắn vốn là người có năng lực xã giao mạnh, lại làm nhân viên tiêu thụ mấy năm, đã sớm thành kẻ già đời trong giao tiếp xã hội.

Bởi vậy, mặc dù Vương Khang không có hứng thú với nữ sinh chênh lệch chiều cao với Từ Phượng Kiều nhưng vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với cô.

Bữa cơm này ăn từ hơn sáu giờ đến gần tám giờ mới tan cuộc.

Sau bữa ăn, hai anh em Lưu Hòa Phong, Từ Phượng Kiều còn mời Vương Khang đi KTV ca hát, nhưng mà bị hắn khéo léo từ chối. Nếu như hắn có hứng thú với Từ Phượng Kiều thì hắn đã đi rồi.

Đáng tiếc, hắn không có hứng thú với con gái thấp hơn 1 mét 8.

Nữ sinh cao 1m66 giống như Từ Phượng Kiều căn bản là không lọt nổi mắt xanh của hắn.

Thật ra chuyện này rất dễ lý giải, giống như một nam sinh 1m8 sẽ để ý tới nữ sinh 1m5 sao?

Có lẽ có số ít để ý, nhưng phần lớn đều là chướng mắt.

Sau khi nói lời tạm biệt với hai anh em Lưu Hòa Phong, Từ Phượng Kiều, Vương Khang liền bắt đầu đi tản bộ tiêu cơm.

Thời tiết tỉnh Cương thời gian này cực kì rét lạnh, người đi phía ngoài đường vô cùng ít ỏi, Vương Khang chỉ đi dạo mấy phút liền không có hứng thú tiếp tục tản bộ nữa.

Hắn vừa đi trở về vừa móc điện thoại di động ra gọi người lái xe thay.

Vừa rồi lúc ăn cơm uống rượu cùng hai anh em Lưu Hòa Phong, Từ Phượng Kiều tuy không uống nhiều, nhưng chỉ cần là uống rượu thì chắc chắn là không thể lái xe, chỉ có thể gọi người đưa hắn về nhà.

Sau khi Vương Khang gọi cho người lái thay xong thì đi trở về chỗ dừng xe của mình, một chiếc Volvo XC90 màu đen chậm rãi dừng bên cạnh chiếc xe việt dã của hắn.

Cửa sổ xe hạ xuống, một thanh niên đẹp trai ló đầu ra, trên mặt mang theo nụ cười, chào hỏi với hắn: "Quản lý Vương, tôi cuối cùng cũng tìm thấy anh."

Nhìn gương mặt xa lạ này, Vương Khang xác nhận hắn chưa từng gặp đối phương, không khỏi nhíu mày hỏi: "Xin hỏi anh là vị nào? Tìm tôi có chuyện gì không?"

Thanh niên đẹp trai mở cửa xe xuống xe, đóng cửa xe rồi đi đến trước mặt hắn, hai tay đưa một tấm danh thiếp qua, khẽ cười nói: "Quản lý Vương, tôi là Giang Phong, đến từ phòng mai mối hôn nhân Hạnh Phúc tỉnh Quế, đây là danh thiếp của tôi."

Vương Khang nhận danh thiếp với vẻ mặt mơ hồ, xem xong giới thiệu trên danh thiếp mới có chút chần chờ mà hỏi: "Giang ông mai, anh tìm tôi không phải là vì làm mai mối cho tôi đó chứ?"

Giang Phong cười nói: "Không sai, người làm mối tìm tới cửa, trừ làm mai mối ra còn có thể làm gì đây?"

Cho dù Vương Khang năm nay đã 28 tuổi, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng yêu đương. Hắn lại không tìm đối tượng thông qua làm mối, xung quanh hắn không thiếu con gái xoay quanh, chỉ là hắn chướng mắt mà thôi.

Tựa như Từ Phượng Kiều ăn cơm chung với hắn đêm nay, người ta căn bản không có che giấu hảo cảm đối với hắn. Hắn lại không phải thật sự là không tìm thấy bạn gái, cần gì phải đi xem mắt chứ?

Nhưng mà, hiện tại người lái thay còn chưa tới, hắn đang nhàn rỗi, cũng không ngại nói chuyện phiếm vài câu với người mai mối này.

"Giang ông mai, tôi cũng nói trước, ánh mắt chọn đối tượng của tôi rất cao, tôi chướng mắt với con gái bình thường, nếu như phụ ý tốt của anh thì cũng mong anh thông cảm cho." Vương Khang nói.

Giang Phong tự tin nói: "Tôi biết rõ ánh mắt của quản lý Vương cao, nếu như là con gái bình thường thì tôi cũng lười giày vò bản thân mình trong cái trời đông giá rét này, đó hoàn toàn là lãng phí thời gian. Nhưng mà điều kiện các phương diện của đối tượng mà tôi muốn giới thiệu cho anh đều vô cùng ưu tú, cực kì xứng với anh. Tôi không hi vọng hai người bỏ lỡ nhau, cho nên đặc biệt hỗ trợ đáp cầu dắt mối, xúc tiến đoạn nhân duyên khó có được này."

Vương Khang chưa từng quen biết với người làm mối nào, nhưng mà biết rõ người làm mối nói chuyện đều không quá đáng tin, bởi vậy hắn chỉ tin tưởng lời khen của Giang Phong một phần mà thôi.

Đương nhiên, là người giỏi xã giao, trong lòng Vương Khang tin hay không là một chuyện, ngoài miệng nhất định là phải tin tưởng. Hắn liền thuận hỏi người làm mối: "Giang ông mai, vậy anh nói một chút về tình huống của đối phương đi, nhìn xem có bao nhiêu xứng với tôi."

Giang Phong không nói nhảm nữa, trực tiếp giới thiệu: "Cô ấy năm nay 27 tuổi, cao 1m93…"

Nghe thấy chiều cao ngoài ý muốn như thế, Vương Khang vốn không thèm đếm xỉa tới lập tức cảm thấy mừng rỡ, chen ngang lời nói của Giang Phong, hỏi: "Giang ông mai, tôi không có nghe lầm đó chứ? Anh nói chiều cao của cô ấy là 1m93 mà không phải 1m63?"

"Ha ha, quản lý Vương không có nghe lầm, tôi vẫn phân rõ 6 và 9." Giang Phong lắc cổ một cái, ngửa đầu nói chuyện với người ta đúng là rất mệt mỏi.

"Hừm, Giang ông mai tiếp tục giới thiệu đi." Thái độ của Vương Khang nghiêm túc hơn mấy phần, không nói đến những thứ khác, chỉ với chiều cao này thôi thì hắn đã vô cùng hài lòng rồi.

Giang Phong gật đầu, tiếp tục giới thiệu: "Dung mạo của cô ấy rất đẹp tốt nghiệp đại học XX. Cô ấy là người hiếu thuận, tính các ôn nhu phóng khoáng, thích đánh bóng chuyền và cầu lông. Bởi vì chiều cao nên cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương."

Vương Khang càng nghe ánh mắt càng sáng, nếu như người mai mối này không ăn nói lung tung thì cô gái này đúng là rất xứng với hắn!

Nói đến đây, Giang Phong móc điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp hôm nay của Phàn Lê Hoa ra rồi đưa cho Vương Khang, nói: "Đây chính là hình của cô ấy, hôm nay vừa chụp, anh xem một chút."

Vương Khang tiếp nhận điện thoại di động xem xét, phát hiện trong tấm ảnh là một cô gái có dáng người cực kì cao gầy. Dù là thời tiết này khiến cô phải ăn mặc quần áo thật dày, nhưng dáng người cũng không thấy cồng kềnh, hiển nhiên là dáng người vốn đã không tệ.

Lại nhìn gương mặt của cô, không biết ở trong mắt người khác có xinh đẹp hay không nhưng ở trong mắt hắn thì đây là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhất là nụ cười và ánh mắt kia khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đẹp.

Ảnh chụp không chỉ có một tấm, trong các tấm ảnh khác nhau, cô gái này tạo các kiểu dáng khác nhau, đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Vương Khang nhìn mà không dời nổi mắt, không tự chủ lộ ra nụ cười.

Chờ sau khi xem hết bảy, tám tấm ảnh chụp, lúc Vương Khang nhìn về phía Giang Phong thì ánh mắt đã thay đổi, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói: "Giang ông mai, cô gái này đúng là rất xứng với tôi, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt?"

Giang Phong cười nói: "Nếu như muốn gặp mặt thì ngày mai là có thể sắp xếp, nhưng mà trước khi gặp mặt, tôi có một số việc muốn nói rõ trước với anh."

Vương Khang khách sáo nói: "Ừm, cậu nói đi, tôi nghe."

"Cha cô ấy làm công trình, bởi vì tiền vốn không đủ, giai đoạn trước chỉ có thể nhận một số công trình nhỏ, mò mẫm trong cái ngành này mười mấy năm cho đến bây giờ cũng chỉ kiếm được hơn hai mươi triệu mà thôi."

Nói đến đây, Giang Phong thở dài nói: "Thật vất vả với nhận được 'công trình lớn' hơn trăm triệu, kết quả sau khi ném mấy chục triệu tài chính vào lại xui xẻo gặp phải việc tài chính bên A bị đứt gãy, không thể thanh toán tiền tiến độ công trình, chuyện này khiến cho cha cô ấy lâm vào khốn cảnh. Bởi vì cha của cô ấy ngoài việc dùng 20 triệu của bản thân để trả ra, còn phải vay từ ngân hàng và các tư nhân khác. Nếu như mãi mà không nhận được tiền thanh toán tiến độ công trình thì cha của cô ấy phải đứng trước tình cảnh bị buộc nợ."



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận