Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 753: Chén Canh Gà Này Tôi Cạn (3)

Mới vừa nghe xong tuổi tác, Tô Đông Hà đã không nhịn được ngắt lời: “anh Phong, không phải chứ, cô ấy còn lớn hơn tôi hai tuổi sao?”

“Chênh lệch hai tuổi, nếu như là ở độ tuổi trên ba mươi thì đúng là vấn đề đáng cân nhắc, nhưng cả ông và cô ấy đều còn trẻ, chênh lệch hai tuổi này không đáng để nhắc tới.”

“Cũng đúng, hai mươi lăm tuổi, đây là độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ, ông tiếp tục đi.”

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: “Cô ấy có chiều cao 162cm, trình độ không cao, chỉ miễn cưỡng học xong cao trung, cô ấy sinh ra ở một làng chài nhỏ, đời đời kiếp kiếp đều sống dựa vào nghề bắt cá, cô ấy hiện đang kinh doanh một cửa hàng hải sản ở chợ XX, chuyên kinh doanh hải sản cha mẹ mình đánh bắt được, việc buôn bán cũng không tệ.”

Tô Đông Hà nhìn người bạn học cũ: “Chỉ thế thôi?”

Giang Phong: “Chỉ thế thôi!”

Tô Đông Hà: “...”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bạn học cũ, Giang Phong không nhịn được cười lên: “Được rồi, không đùa ông nữa, cô ấy là hoa khôi trong thôn ở làng chài, lớn lên rất là duyên dáng, hẳn là sẽ phù hợp với thẩm mỹ quan của ông.

Mặt khác, tính cách cô ấy có chút giống nữ hán tử, cá tính, hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, không sợ chịu khổ, có thể lên núi bắt chim, cũng có thể ra biển bắt cá, là một cô gái sống rất tiêu sái.”

Tô Đông Hà có chút chần chờ, nói: “Anh Phong, loại tôi thích chính là kiểu con gái như chim non nép vào người, nữ hán tử tùy tiện như cô ấy, ông xác định tôi và cô ấy đi với nhau có thể hạnh phúc được sao?”

Giang Phong khẳng định chắc chắn: “Đương nhiên là có thể hạnh phúc, ông chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, nói thích kiểu con gái như chim non nép vào người kia chẳng qua là tự nhận mà thôi, còn kiểu con gái nào thích hợp với mình, chỉ có chung đụng rồi thì mới biết được.”

Tô Đông Hà gật đầu nói: “Có đạo lý, tất nhiên, nếu như Giang đại sư danh tiếng nổi khắp cả nước đây nói cô ấy thích hợp với tôi, thì chắc chắn là không sai được rồi. Vậy ngày mai tôi sẽ đi chung với ông tới gặp cô ấy sao?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Mặc dù tính cách người ta đúng là có chút giống nữ hán tử, nhưng dù sao cũng là con gái, ông trực tiếp tìm tới cửa như vậy rất dễ hù dọa tới người ta, vẫn là để người mai mối là tôi đánh trận đầu đi!”

Tô Đông Hà lại lần nữa cầm cốc rượu lên cụng ly với Giang Phong: “Nghe ông, dù sao thì ông cũng là người chuyên nghiệp trong chuyện này, ông nói thế nào tôi nghe thế ấy.”

Giang Phong uống một ngụm bia lớn, cười nói: “Được, ông nghe tôi sắp xếp là được, nếu như thuận lợi, xế chiều ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Tô Đông Hà nghe xong liền bắt đầu mong chờ.

Là một thanh niên trai tráng, hắn đã suy nghĩ tới việc tìm bạn gái mấy năm rồi, đáng tiếc, lúc đi học hắn lại coi trọng một em gái chướng mắt hắn, em gái để ý tới hắn thì hắn lại chướng mắt người ta, hơn nữa, hắn lại không muốn kết hôn sớm, khiến cho thời sinh viên của hắn vẫn luôn độc thân.

May mắn hắn không chỉ có một mình, Giang Phong khi đó cũng độc thân như vậy.

Quan hệ giữa hắn và Giang Phong thật sự tốt, cả hai đều là cẩu độc thân cũng là một trong những nguyên do.

Trò chuyện xong chuyện phụ nữ, tiếp đó hai người lại cùng tuốt xiên uống rượu, trò chuyện về hồi ức lý thú thuở ngồi ghế nhà trường, mặc dù chỉ mới tốt nghiệp có hơn một năm, nhưng ngồi cùng bạn học lại không nhịn được muốn nhắc tới thời học trò.

Hai người ngồi từ hơn tám giờ, cứ như vậy tán gẫu tới tận một giờ sáng, uống ròng rã hết mười chai bia xong mới thỏa mãn tính tiền rời đi.

...

Ngày hôm sau.

Lúc Giang Phong tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng.

Rửa mặt xong xuôi, lại ăn một bát mì thơm nức ở gần đó, xong hắn mới quét một chiếc xe điện đạp chậm rãi đi về phía chợ XX.

Hiếm khi mới tới Tư Minh Châu một lần, Giang Phong đương nhiên phải thưởng thức thật tốt phong cảnh đường phố ở đây.

Vừa đi vừa nghỉ, chờ tới lúc Giang Phong tới chợ XX thì đã là chuyện hai tiếng sau.

Lúc này đã là khoảng một giờ chiều, lượng khách tại chợ cũng đã dần giảm bớt, Giang Phong đi tới một sạp bán trái cây, mua một túi lớn trái cây tươi, sau đó xách theo đi về phía cửa hàng hải sản Quan Phượng Liên.

Lúc đi tới cửa hàng hải sản, Quan Phượng Liên đang bận giết cá cho khách.

Không hổ là xuất thân từ nhà ngư dân, kỹ thuật giết cá của Quan Phượng Liên là luyện ra từ nhỏ, giết vừa nhanh lại vừa sạch sẽ, khiến cho khách nhìn đều lòng.

Chờ vị khách kia quét mã trả tiền xong, Quan Phượng Liên mới tươi cười hỏi hắn: “Soái ca, anh muốn mua gì?”

Giang Phong đưa túi trái cây cầm trong tay tới, khẽ cười: “chị Liên, tôi tên là Giang Phong, là một người mai mối, hôm nay đặc biệt tới đây tìm chị.”

Người mai mối đến nhà, đồ đần cũng biết là có chuyện gì, Quan Phượng Liên liền nhận lấy túi trái cây, nhiệt tình chào hỏi: “Hóa ra là ông mối Giang, nhanh tới bên đây ngồi, chỗ này đơn sơ, để cậu chịu thiệt rồi.”

Giang Phong cũng không khách khí, đi tới cạnh cô ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: “chị Liên, để không trì hoãn chuyện làm ăn của chị, tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi, nếu như có chỗ nào mạo phạm, mong chị thông cảm cho.”

Quan Phượng Liên cất kĩ trái cây, sang sảng nói: “Hì, ông mối Giang quá khách khí rồi, có chuyện này tôi cũng muốn hỏi thẳng, không biết là ai mời anh tới đây làm mai mối vậy? Là người tôi quen biết sao? Không nói gạt anh, tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa, cha mẹ đã thúc giục tôi tìm đối tượng nhiều lần rồi, nếu như là người phù hợp, tôi cũng không ngại nói chuyện một chút đâu.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận