Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 393: Trong Chuyện Suy Tính Nhân Duyên Này, Tôi Quả Thực Không Phục Một Ai (2)

Sau một phen khách sáo, ba người ngồi xuống ghế.

“Giang đại sư còn trẻ tuổi như vậy đã thành đại lão trong nghề rồi, thật đúng là ghê gớm mà!” Ông Lăng tán dương.

“Chút thành tích này của cháu mà so với bác Lăng thì còn kém xa lắm, hơn bốn mươi tuổi bác mới ra ngoài lập nghiệp, chỉ qua một thời gian đã trở thành người giàu nhất trong nước rồi, thành tích này mới thực sự ghê gớm.” Giang Phong vẻ mặt tràn đầy sự bội phục, nói.

Lời này của hắn thật sự xuất phát từ trong tâm, những người hiểu ông lão trước mắt này đều không thể không nói một tiếng bội phục.

Trong những năm đẹp nhất của cuộc đời, ông lại làm đủ thứ việc lao động chân tay nặng nhọc như đào kênh tu đập, kéo đất đá, hái trà, cắt lúa, xới đất, khẩn ruộng, đào muối, phơi muối, lọc muối.

Chìm trong đống công việc lao động chân tay nặng nhọc tẻ ngắt này, ông trải qua 15 năm hoàng kim trân quý nhất trong một đời người.

Hơn bốn mươi tuổi mới lập nghiệp là khái niệm gì?

Mặc dù Giang Phong còn lâu mới tới cái tuổi đó, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát là biết, người qua bốn mươi tuổi, có năng lực thì đã sớm trổ hết tài năng, mà không có năng lực thì cũng cơ bản là nhận mệnh.

Ở độ tuổi hơn bốn mươi còn có dũng khí đi ra ngoài lập nghiệp, có thể nói là trong vạn người không được một.

Bởi vì sau bốn mươi tuổi, chí khí các kiểu cũng đã sớm bị con chó hoang mang tên cuộc đời gặm nát hết rồi.

“Giang đại sư quá khen, tôi cũng là nhờ phúc quốc gia phát triển, ăn tiền lãi thời đại mà thôi.” Ông Lăng khiêm tốn đáp.

“Bác Lăng quá khiêm tốn rồi, quốc gia chúng ta có nhiều người như vậy, lúc quốc gia phát triển, những người đó cũng ở đó, vì sao bọn họ lại không ăn được tiền lãi thời đại?”

Giang Phong tiếp tục: “Suy cho cùng, vẫn là ánh mắt của bác Lăng sắc bén, có khả năng bắt được cơ hội chớp nhoáng, nhờ vậy mới sáng tạo ra tập đoàn nước khoáng xxx nổi danh khắp thiên hạ.”

“Giang đại sư thật sự quá khen rồi, tục ngữ nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Giang đại sư còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành đại lão trong nghề, tương lai có nhiều hi vọng, dù sao tôi cũng đã già rồi, không theo kịp thời đại nữa, tương lai là do những người tuổi trẻ các cậu gánh vác.”

“Cha đúng là càng già càng khéo miệng mà.”

Lăng công chúa nhìn một già một trẻ thổi phồng lẫn nhau như vậy, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình vào nhầm trường quay phim rồi, không nhịn được xen vào hỏi: “Cha, Giang đại sư, cả hai người đều rất lợi hại, có điều chúng ta có thể nói chuyện chính sự trước được không?”

Ông Lăng nghe vậy thì cười ha ha: “Con nhóc này, trước đây lúc cha thúc giục con tìm đối tượng, con đều nói là việc không đáng lo, giờ ngược lại lại gấp gáp như vậy.”

Lăng công chúa nũng nịu kéo dài giọng: “Cha...”

Ông Lăng lập tức đầu hàng: “Được được được, cha không nói nữa.”

“Lăng công chúa nói đúng, trước chúng ta nói chuyện chính sự đã.”

Giang Phong khẽ mỉm cười, sau đó đi vào chủ đề chính, giới thiệu sơ lược: “Đối tượng tôi tìm giúp Lăng công chúa cũng là người Hàng thị, anh ấy năm nay 33 tuổi, chiều cao 1m81, về tướng mạo, dùng lời của người trẻ tuổi chúng tôi thì chính là hơi tiểu soái.”

Nghe Giang Phong bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh nhà trai, cha con Lăng gia đều nghiêm túc lắng nghe.”

“Trong nhà anh ấy có mở nhà máy sản xuất đồ gia dụng, mặc dù không kiếm được đồng tiền nào lớn, nhưng cha mẹ anh ấy kinh doanh nhiều năm cũng để ra được hai, ba ngàn vạn.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: “Có điều bản thân anh ấy không hề có chút hứng thú nào với chuyện kinh doanh kiếm tiền, dùng chính lời anh ấy nói thì là không ôm chí lớn, đã quen cuộc sống an nhàn.

Cho nên, ngay cả nhà máy sản xuất trong nhà anh ấy cũng không có ý định tiếp quản.

Việc anh ấy thích nhất chính là câu cá, hiện nay là một tay câu cá nổi tiếng trong nước, dựa vào tài câu cá của anh ấy thôi một năm cũng đã có thể kiếm được hơn mấy chục vạn, số tiền này cũng đã đủ để anh ấy sống một cuộc sống thoải mái rồi.”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn về phia Lăng công chúa: “Lăng công chúa, nếu như chị muốn tìm một người môn đăng hộ đối hoặc là có đầu óc buôn bán để có thể giúp đỡ mình trong công việc, vậy chắc chắn tôi sẽ không giới thiệu người này cho chị. Nhưng nếu như chị không quan tâm tới gia cảnh đối phương và năng lực làm việc của đối phương, chỉ muốn tìm một người thật tâm thật ý đối xử với chị, vậy anh ấy chính là người thích hợp nhất.”

Nghe đến đó, hai cha con Lăng gia đều bắt được từ mấu chốt.

Ngay lúc này, người phục vụ gõ cửa mang thức ăn vào, bởi vì trước đó ông Lăng đã gọi điện dặn dò trước, cho nên lúc mang thức ăn lên là một lần mang toàn bộ.

Chờ người phục vụ rời khỏi phòng riêng rồi, ông Lăng liền mời Giang Phong ăn cơm.

Bởi vì chiều cha con Lăng gia còn phải đi làm, cho nên cả ba người đều không uống rượu.

Ăn được một lúc sau, ba người mới tiếp tục nói chuyện.

Ông Lăng nhấp một ngụm canh, nói: “Giang đại sư, nghe cậu nói như vậy, thằng nhóc kia ngược lại là sống đến thấu triệu rồi đi!”

“Con người chỉ sống có một cuộc đời, thứ mỗi người theo đuổi trong cuộc sống không hề giống nhau, anh ấy cảm thấy mấy thứ tiền bạc vật chất này sống không có được, chết không mang theo, chỉ cần bản thân anh ấy có đủ để sống một cuộc sống thoải mái là được rồi, không cần phải lãng phí thời gian cho việc kiếm tiền.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận