Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 144: Cười Nhìn Phong Vân

Sáu giờ chiều.

Biệt thự Tiêu gia.

Uông Văn Kiệt đưa bó hoa tươi xinh đẹp trong tay cho Tiêu Mẫn, khẽ cười nói: “Hoa tươi tặng mỹ nhân, Mẫn Tiên Tử (biệt danh của Tiêu Mẫn trong ngành giải trí), bài hát 《 Cười nhìn Phong Vân》mà em hát là một trong những ca khúc tôi thích nghe nhất, tôi thật ra ngưỡng mộ em đã lâu rồi!”

Tiêu Mẫn nhận lấy hoa tươi, lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa nở ra, cô trả lời: “Cảm ơn Uông tổng đã khích lệ, tôi cũng đã nghe qua đại danh của Uông tổng rồi, hôm nay có thể được gặp mặt Uông tổng như này, thật sự là phúc kiếp ba đời.”

Sau khi trò chuyện vài câu làm quen với Tiêu Mẫn, Uông Văn Kiệt lại nhìn về phía Tiêu phụ Tiêu mẫu, đưa quà tặng cho hai người, đồng thời lễ phép chào hỏi, thi thoảng còn nói thêm vài ba câu tâng bốc, khiến Tiêu phụ Tiêu mẫu cả người thoải mái.

Đương nhiên, Tiêu phụ Tiêu mẫu cũng không quên tận lực thổi phồng Uông Văn Kiệt.

Hai bên sau khi khen ngợi nhau xã giao vài câu xong, mới đi vào phòng khách biệt thự ngồi xuống.

Tiêu Mẫn và Tiêu mẫu đã lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, năng lực giao tiếp đương nhiên cực kỳ mạnh, mà Uông Văn Kiệt là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uông Thị, hắn từ nhỏ đã được cha chú trọng bồi dưỡng làm người nối nghiệp, năng lực giao tiếp lại càng mạnh hơn.

Bởi vậy, bà mối Giang Phong cũng chỉ giới thiệu hai bên lúc mới gặp mặt, tiếp theo cũng không cần hắn phải nhiều lời nữa, hai bên cứ như vậy trò chuyện không hết chủ đề.

Nói được mấy phút, uống vài chén trà xong, Tiêu phụ mới đề nghị mọi người cùng nhau ăn cơm.

Trên bàn cơm, Uông Văn Kiệt lại khen tài nấu nướng của Tiêu phụ một phen, thổi phồng Tiêu phụ tới mức có thể so với bếp trưởng năm sao, khiến Tiêu phụ vốn đã có chút tự tin với khả năng nấu ăn vô cùng vui vẻ, ấn tượng rất tốt với phú nhị đại siêu cấp này.

Mà Tiêu Mẫn cũng làm theo lời dặn của Giang Phong, thể hiện ra dáng vẻ chân thật nhất của cô, trò chuyện vui vẻ cùng Uông Văn Kiệt.

Sau bữa ăn.

Giang Phong cười híp mắt nói: “chị Mẫn, tôi lớn vậy rồi nhưng cũng chưa từng được nghe ca sĩ hát trực tiếp bao giờ, không biết tôi và Uông tổng liệu có vinh hạnh được nghe chị hát trực tiếp vài bài không?”

Làm bà mối, hắn đương nhiên muốn tạo thêm cơ hội để hai bên nam nữ thể hiện ưu điểm của mình, mà Tiêu Mẫn là ca sĩ chuyện nghiệp, việc cô am hiểu nhất chính là ca hát, Giang Phong đương nhiên phải giúp cô tạo ra cơ hội được ‘ra sân bày nghệ’.

Uông Văn Kiệt nghe vậy liền phụ họa: “Đúng vậy đó, mặc dù tôi đã nghe em hát không ít lần rồi, nhưng nghe hát trực tiếp thì chưa bao giờ có cơ hội, không biết hôm nay tôi có vinh hạnh được nghe Mẫn Tiên Tử hát trực tiếp mấy bài ở đây hay không?”

Tiêu Mẫn mỉm cười, nói: “Đương nhiên có thể, nếu như hát không được, còn mong hai vị đừng trách tôi!”

Giang Phong cười nói: “chị Mẫn, chị không cần phải khiêm tốn đâu, thực lực của chị thế nào, mọi người ở đây đều rõ mà!”

Tiêu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp, lập tức đi về phía sảnh nhạc ở tầng hai biệt thự.

Tiêu phụ và Tiêu mẫu không đi lên cùng, mà ở lại thu dọn bát đũa bàn ăn.

Lên tới phòng nhạc, Tiêu Mẫn thuần thục mở những thiết bị âm thanh chuyên nghiệp lên.

Trong lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Tiêu Mẫn cực kỳ tự tin, trong nháy mắt khi cầm microphone lên, khí chất cả người lập tức thay đổi, toàn thân tản ra một loại cảm giác mê người, ngay cả người thường xuyên nhìn mỹ nhân như Uông Văn Kiệt cũng có chút mê mẩn.

“Cực kỳ cảm ơn Giang đại sư và Uông tổng đã chịu nghe tôi hát, bài《 Cười nhìn Phong Vân》tặng cho hai người, mong hai người sẽ thích!” Tiêu Mẫn giới thiệu một câu đơn giản, sau đó bắt đầu chú tâm cất tiếng hát.

Ai không có chút chuyện khắc cốt ghi tâm

Ai có thể biết trước được kết quả

Ai không có chút hận xưa trong lòng

Một chút vô tâm

Ai không có vài giấc mộng hão huyền

Ai phụ người, ai phụ ta

Ai nguyện ý giải thích vì điều gì

Cười một tiếng nhìn phong vân qua...

Không nghi ngờ chút nào, đây là một ca khúc cực kỳ kinh điển, người sáng tác là một đại lão đỉnh cao trong giới, ca sĩ gốc cũng là một nam thần cực kỳ nổi danh một đời trong giới nghệ sĩ.

Mà bài hát này hiển nhiên có độ phù hợp với Tiêu Mẫn cực cao, cô hát bài hát này, không dám nói là vượt qua ca sĩ gốc, nhưng chắc chắn là đã tạo nên một hương vị khác biệt độc nhất cho ca khúc kinh điển này.

Bài hát này dưới giọng hát ngọt ngào của Tiêu Mẫn, khiến Giang Phong và Uông Văn Kiệt nghe đến như mê như say.

Bài hát kết thúc.

Giang Phong và Uông Văn Kiệt không kìm được vỗ tay.

Uông Văn Kiệt từ đáy lòng khen ngợi: “Giọng hát của Mẫn Tiên Tử thật sự quá tuyệt, tôi cũng đã nghe qua không ít ca sĩ hát trực tiếp rồi, nhưng rất ít ca sĩ có thể đạt tới tiêu chuẩn của em, sau hôm nay tôi sẽ giúp em mời những đại lão nổi danh trong giới sáng tác riêng cho em vài bài hát, tuyệt đối không thể lãng phí giọng hát trời cho này của em được.”

Tiêu Mẫn nghe được thì mừng rỡ không thôi, luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn Uông tổng, nói ra cũng không sợ Uông tổng chê cười, tôi vào ngành giải trí được nhiều năm như vậy rồi nhưng đúng là vẫn chưa có được một tác phẩm tiêu biểu nào, vẫn luôn đi cover tác phẩm của người khác, thành ra lúc nào cũng nằm mơ mình có được vài tác phẩm độc nhất của riêng mình.”

Giang Phong cười nói: “chị Mẫn, chờ tới khi chị và Uông tổng trở thành người một nhà, chị muốn bao nhiêu ca khúc cũng không có vấn đề gì!”

Tiêu Mẫn nghe vậy thì vụng trộm liếc mắt nhìn Uông Văn Kiệt một cái.

Mà trùng hợp là Uông Văn Kiệt cùng vừa vặn nhìn sang.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Tiêu Mẫn đột nhiên cảm thấy tốc độ tim đập của mình tăng đột biến.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận