Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 962: Đồng Ý Về Mặt Chiến Lược, Nhưng Phải Cẩn Thận Về Mặt Chiến Thuật, Và Không Thể Bán Rẻ Mình (3)

Thủ phủ tỉnh Quảng Tây.

Tiểu khu Tây Phái Ngự Giang.

Sau khi Hoàng Nguyên Giáp ăn cơm tối về, thì một mình tản bộ khắp nơi trong cư xá.

Hoàng Nguyên Giáp cũng là người am hiểu giao tiếp, ông ta ở chỗ này chưa đến thời gian một tháng đã quen biết không ít hàng xóm. Nhưng mà trong cái tiểu khu này các hộ gia đình khá là chú trọng chuyện riêng tư, Hoàng Nguyên Giáp với bọn họ cũng chỉ là xã giao thôi, không giống cư xá bình thường khác vừa mới quen là có thể đem chuyện nhà mình nói ra hết từng chi tiết với người ta.

Hoàng Nguyên Giáp ở trong khu cư xá chạy quanh một hồi, nhìn thấy một người đàn ông nhìn không quen mặt từ bên trong "Lâu vương" đi tới, người đàn ông này nhìn bộ dạng có vẻ tầm 60, chắp hai tay ra sau lưng, vừa đi vừa đánh giá tình hình trong cư xá, xem ra cũng không phải là bảo vệ khu phố.

Khi người đàn ông đi ngang qua trước mặt anh ta, Hoàng Nguyên Giáp cười chào hỏi: "Anh trai, tôi thấy anh có chút lạ mặt, anh cũng là chủ căn hộ ở đây sao?"

Người đàn ông từ bên trong "Lâu vương" đi ra không phải ai khác, chính là đổ vương cấp thế giới Khâu Thành Quốc trước đó không lâu mới từ nước Mỹ trở về, sau khi ông ta mua biệt thự Tây Phái Ngự Giang thì ngay lập tức tìm người trang trí sửa chữa.

Hôm nay ông ta nhàn rỗi không có việc gì tới xem một chút, một mặt là theo dõi tiến độ trang trí sửa chữa, một mặt khác là làm quen một chút với môi trường trong khu cư xá.

Nghe thấy Hoàng Nguyên Giáp hỏi, Khâu Thành Quốc liền biết ông ta hẳn là chủ căn hộ nơi này, liền cười nói: "Tôi là chủ mới của căn hộ ở đây, phòng ở vẫn còn phải sửa chữa, còn phải qua một thời gian nữa mới chuyển vào đây ở."

"Chả trách sao trước đó tôi chưa từng thấy anh, tôi họ Hoàng, hoàng trong màu vàng, anh trai đây họ gì?"

"Tôi họ Khâu."

Hoàng Nguyên Giáp lấy thuốc lá ra đưa cho ông ta một cây, nói: "Anh Khâu, tôi thấy anh từ tòa nhà kia đi ra, căn tôi mua ở tầng 13, hiện tại phòng ở cũng đang trang trí sửa chữa, anh trai căn anh mua ở tầng bao nhiêu?"

Khâu Thành Quốc nhận lấy điếu thuốc cười nói: "Vậy thật đúng là trùng hợp, tôi mua ở tầng 12."

"Vậy quả thật là rất trùng hợp!"

Hai người mua nhà đều ở Tây Phái Ngự Giang lâu vương, tòa này có danh xưng "Một tầng một dòng họ, một hộ một giang sơn", một tầng cũng chỉ có một hộ, cho nên hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng chính là hàng xóm chân chính rồi.

Khi biết là hàng xóm lầu trên lầu dưới, thái độ của hai người đều rất thân thiết.

Hoàng Nguyên Giáp đưa ra cái bật lửa muốn cho đối phương đốt thuốc, nhưng mà bị Khâu Thành Quốc khách khí đẩy, bản thân tự lấy từ trong túi cái bật lửa rồi đốt điếu thuốc.

"Chú Hoàng, nghe giọng nói của chú hẳn là người Quảng Đông nhỉ?"

"Anh Khâu, lỗ tai này của anh thật đúng là lợi hại, tôi có cảm giác mình đã thoát khỏi giọng nói quê hương, không nghĩ tới còn bị anh nhận ra!"

Khâu Thành Quốc nhổ ngụm khói, cười nói: "Chúng ta hai tỉnh Quảng Đông – Quảng Tây tiếng phổ thông kia là nổi danh, thế hệ tuổi trẻ giáo dục điều kiện tốt, có lẽ có thể thoát khỏi giọng nói quê hương, nhưng mà người lớn tuổi giống như chúng ta, giọng nói quê hương đã sớm khắc vào trong xương tủy, nào có dễ dàng như vậy thoát ra được!"

Hoàng Nguyên Giáp gật đầu cười nói: "Điều này cũng đúng, tôi là người thành phố Thâm Quyến, anh Khâu là người địa phương nào?"

Khâu Thành Quốc nói: "Tôi là người địa phương, nhưng mà lúc tôi còn trẻ đã xuất ngoại, cho đến cách đây không lâu mới từ nước Mỹ trở về, sau đó ở đây mua căn hộ nhỏ dự định dưỡng lão."

Hoàng Nguyên Giáp khen: "Anh Khâu ngầu thật nha, thời đại đó có thể xuất ngoại đều vô cùng không tầm thường, xem ra anh trai đây ở nước Mỹ có sự nghiệp rất tốt!"

"Chú em quá khen, sự nghiệp nói một cách miễn cưỡng thì cũng không đến nổi làm cho người dân trong nước mất mặt."

Khâu Thành Quốc khiêm nhường một câu, mới lên tiếng: "Lúc trước thành tích học tập của tôi cũng ổn, với cơ duyên nhận được cơ hội 'Học sinh trao đổi ', kết quả ngay cả chính tôi còn không ngờ đến, vừa xuất ngoại thì trực tiếp ở bên đó bám rễ sinh chồi, chốc lát đã hơn bốn mươi năm."

Hoàng Nguyên Giáp cảm khái nói: "Lúc trước quốc gia chúng ta nghèo, mà nước Mỹ bên kia có thể nói là đầy đất hoàng kim, miễn là có cơ hội ở lại bên đó, không có nhiều người muốn quay trở về."

Khâu Thành Quốc nghe vậy có chút thổn thức nói: "Kỳ thật dự định ban đầu của tôi chính là ở bên đó kiếm được một khoản tiền, sau đó liền áo gấm về quê, nhưng tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng tôi chọn con đường đi lên thích hợp tại nước Mỹ, lúc này mới bất đắc dĩ tại nước Mỹ đợi bốn mươi mấy năm."

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: "Ở nước Mỹ phấn đấu cũng không có cái gì không tốt, từ việc anh trai đây trở về sau một vài niên kỷ để về nước dưỡng lão có thể thấy trong lòng anh vẫn chưa quên quốc gia của mình, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi!"

Khâu Thành Quốc thở dài: "Tôi ở nước ngoài cưới vợ cũng là người Trung Quốc chúng ta, hai vợ chồng chúng tôi ngược lại là không quên được tổ quốc của mình, chỉ có đứa con trai của tôi từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở nước Mỹ, có chúng tôi làm cha làm mẹ chỉ dẫn, nhưng tình cảm của nó đối với tổ quốc nhất định là thua xa chúng tôi.

Vợ chồng chúng tôi lần này về tổ quốc dưỡng lão, cũng muốn đưa con trai trở về, trước mắt tiến triển coi như thuận lợi, đứa con kia của tôi đối với môi trường đầu tư trong nước cũng coi như hài lòng, chờ nó ở trong nước tìm được sự nghiệp thích hợp, rồi tìm cho nó một người vợ, có lẽ sẽ có thể khiến nó thật lòng hồi tâm rồi."

Hoàng Nguyên Giáp bóp tắt thuốc lá, cười ha ha nói: "Anh Khâu, ở phương diện sự nghiệp này, con người của tôi năng lực có hạn, nên không thể giúp được gì cho con trai anh. Nhưng muốn nói đến phương diện thay con trai anh tìm kiếm đối tượng, tôi nghĩ tôi vẫn có quyền lên tiếng."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận