Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 127: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ? (2)

Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh đã quyết định xong ngày cưới.

Thật ra, vào giây phút Hạ Linh Linh đồng ý đi 'thăm gia', đã có tâm lý sẽ kết hôn với đối phương. Mà sự chân thành của nhà họ Ngụy quả thật cũng khiến cô cảm động, dưới sự theo đuổi không ngừng của Ngụy Tuyết Phong, hai người cuối cùng đã quyết định ngày cưới.

Sau khi quyết định ngày cưới, hai nhà lại bắt đầu hành động.

Đầu tiên là liệt kê danh sách khách mời.

Trong danh sách này có cả họ hàng, bạn thân, bạn học, đối tác kinh doanh của hai bên vân vân.

Muốn liệt kê một danh sách khách mời như vậy không phải là chuyện dễ dàng đối với bất kỳ một gia đình nào, chủ yếu là phải cân nhắc xem người nào nhất định phải mời, người nào có thể mời nhưng không mời, người nào không cần mời.

Quan trọng nhất là, không thể quên bất kỳ người nào nhất định phải mời.

Với người giao tiếp rộng rãi, thật sự không biết phải chết bao nhiêu tế bào não mới xong.

Bên nhà họ Ngụy, họ hàng và đối tác kinh doanh các loại đều do ba mẹ xử lý, Ngụy Tuyết Phong chỉ chịu trách nhiệm liệt kê ra danh sách khách mời đám bạn từ nhỏ, bạn bè và bạn học.

Sau khi liệt kê danh sách xong, xác nhận không quên ai, Ngụy Tuyết Phong lại mặt mày hớn hở bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho người trên danh sách khách mời, người anh ta gọi đầu tiên là Uông Văn Kiệt bạn học thời đại học.

Điện thoại vừa được kết nối, Ngụy Tuyết Phong lại cười và nói thẳng vào vấn đề: "Cậu chủ Uông, ngày cưới của tôi đã được quyết định rồi, sẽ cưới vào tết nguyên đán mà tôi nói với anh lúc trước đấy. Đến lúc đó, anh nhất định phải bớt chút thời gian tới dự đám cưới của tôi đấy!"

Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Mẹ nó, tốc độ của cậu còn nhanh thật đấy. Đúng lúc công việc trong tay tôi cũng vừa xong, cậu giới thiệu đại sư làm mai kia cho tôi đi. Tôi cũng muốn nhờ người đó làm mai cho tôi, xem có thể tìm được người nào thích hợp không!"

Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Giới thiệu thì đương nhiên không thành vấn đề, tìm Giang đại sư làm mai là tìm đúng người rồi. Bao giờ anh muốn tới cửa nhờ người ta làm mai thì nói với tôi một tiếng."

Uông Văn Kiệt quyết định rất nhanh, nói: "Lời nói không bằng hành động, vậy quyết định ngày mai đi. Lúc trước, cậu đến nhà nhờ làm mai thế nào? Cần phải chuẩn bị quà tặng gì, cậu nói với tôi để tránh đến lúc đó lại thất lễ."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Lúc trước đều do ba tôi chuẩn bị quà nhờ làm mai, trong đó có mười chai Mao Đài, mười bao thuốc lá, mười hộp trà... Và một phong bì 13800 đồng tiền mặt, đại khái là vậy."

Uông Văn Kiệt nói: "Những cái cậu nói, trong lòng tôi đều biết rồi. Vậy tôi sẽ bảo người chuẩn bị quà tặng và phong bì ngay bây giờ, tối nay sẽ qua thẳng bên chỗ cậu, ngày mai chúng ta lại đến nhà nhờ mai mối."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Được, vậy buổi tối tôi sẽ bố trí một bàn mời anh!"

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm vài câu, lại tắt máy.

...

Trấn Ngũ Phúc.

Bàng Xuân Yến đang bán trái cây ngoài vỉa hè. Bà không có cửa hàng ngoài mặt đường, mỗi ngày tới lúc họp chợ lại dùng xe ba bánh chở trái cây đến trên đường, sau đó tùy tiện tìm một chỗ bên đường để bày bán.

Bởi vì không phải bày bán mỗi ngày, mà trái cây không thể để lâu, cho nên mỗi lần Bàng Xuân Yến nhập hàng đều không nhiều, cơ bản một ngày họp chợ có thể bán hết, cho dù thỉnh thoảng bán không hết cũng sẽ không còn lại bao nhiêu, cầm về nhà mình ăn là được rồi.

Ngày họp chợ ở thị trấn huyện Bách Lương, đông người nhất là từ chín giờ sáng tới một giờ trưa, qua giờ này thì cơ bản là tan chợ.

Bởi vậy, trái cây có thể bán hết hay không, lại phải xem khoảng thời gian này.

Hôm nay, trái cây tương đối tươi ngon, Bàng Xuân Yến nhập hàng cũng nhiều hơn mọi ngày.

Bắt đầu từ tám rưỡi sáng bán đến gần tan chợ, bà cuối cùng đã bán bán được bảy tám phần, chỉ còn mấy quả khế sót lại là chưa bán hết thôi.

Đúng lúc đã lâu không ăn khế, bà dứt khoát dọn hàng, chuẩn bị mang mấy quả khế còn lại về nhà ăn.

Lúc Bàng Xuân Yến đang cúi đầu thu dọn đồ, một giọng nói trong trẻo truyền tới: "Chào dì, xin hỏi dì là dì Bàng Xuân Yến ạ?"

Bàng Xuân Yến nhìn theo tiếng gọi, phát hiện có ba thanh niên hai nam một nữ đứng trước xe ba bánh của bà. Mà người hỏi là cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất.

"Tôi chính là Bàng Xuân Yến, xin hỏi các cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chào dì Bàng, cháu là Giang Phong, đến từ trấn Thanh Hà bên cạnh. Đây là anh và chị cháu. Lần này, chúng cháu tới tìm dì là muốn làm mai cho dì, không biết dì có tiện bớt chút thời gian nói chuyện với chúng cháu một lát không?"

Bàng Xuân Yến tưởng mình nghe nhầm, đầy kinh ngạc nói: "Làm mai cho tôi à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, dì Bàng đừng thấy cháu trẻ tuổi, nhưng cháu đã từng làm mai được mười mấy đám rồi!"

Bàng Xuân Yến dọn tất cả đồ lên trên xe, lắc đầu nói: "Ông mai Giang, có phải cậu tìm nhầm người không? Cậu xem tôi đã lớn tuổi thế này, làm gì còn có tâm tư cưới chồng nữa!"

Giang Phong nói: "Dì Bàng ơi, cháu đã nghe qua chuyện của dì, nửa đời trước dì đều sống vì người khác, bây giờ con gái cũng đã ra ngoài làm việc, không cần dì phải chăm sóc bọn họ nữa, cũng tới lúc phải suy nghĩ cho tuổi già của mình!

Dù sao, con gái không thể sống với dì cả đời, sau này bọn họ sẽ phải lập gia đình riêng, có con cái của mình phải nuôi, người có thể sống nương cả phần đời còn lại của dì chỉ có thể là chồng của dì.

Cho nên, dì đừng mở miệng từ chối nữa, tìm chỗ nào tiện nói chuyện, cháu giới thiệu với dì về tình hình nhà trai. Nếu dì thật sự không muốn, chúng cháu cũng không miễn cưỡng. Dì xem, như vậy có được không?"

Bàng Xuân Yến liếc nhìn Giang Phong, khen: "Bây giờ tôi thật sự tin tưởng cậu là người mai mối rồi, cậu đúng là biết cách nói chuyện. Vậy được rồi, nếu các người không chê, lại đến nhà dì uống chén trà, nói chuyện đi!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Được nhiên là được ạ. Chúng cháu đỗ xe ở ngay bên cạnh, dì Bàng chỉ cần lo dẫn đường là được ạ!"

Bàng Xuân Yến khẽ gật đầu, lại lên xe dẫn đường.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận