Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 553: Cậu Giang, Sao Lại Là Cậu? (3)

Xem như là kinh nghiệm phong phú của một người mai mối, Giang Phong tự nhiên biết rõ cha vợ khắp thiên hạ đều có chung một đặc điểm, chính là lúc mới đầu sẽ không quá chào đón bạn trai của con gái, loại “căm thù” giữa cha vợ và con rể cũng giống như loại “căm thù” giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy, không dễ loại bỏ như vậy.

Việc Giang Phong quen biết cha vợ tương lai trước có một điểm tốt, đó chính là lúc hai người quen biết vẫn chưa có quan hệ cha vợ con rể, tự nhiên sẽ không có “căm thù”, mối quan hệ như vậy muốn phát triển là tương đối dễ dàng.

Mà sự thật chứng minh đúng là như thế, bởi vì trước kia khi gặp nhau, Hoàng phụ đã coi Giang Phong thành bạn vong niên, điểm ấn tượng ban đầu cao đến bạo lực, bây giờ hai người gặp mặt, phát hiện bạn trai con gái của mình chính là người bạn vong niên kia, ông vui mừng còn không kịp, đâu ra “căm thù” nữa!

Dù sao con gái sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả cho một người nói chuyện hợp với mình so với gả cho một người mình ngứa mắt thì cái nào tốt hơn?

Giang Phong đưa quà cho Hoàng mẫu, vừa đổi xong giày đã bị cha vợ kéo vào phòng khách tán gẫu.

Hoàng mẫu và Hoàng Linh Vi thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc.



Năm phút sau.

Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Phong ăn cua hoàng đế xanh.

Phần gạch cua lộ ra, che phủ bên trên là một lớp mỡ vàng óng, mùi thơm đặc trưng của cua đập thẳng vào mặt, Giang Phong không nhịn được khen: “Mùi thơm này thật đúng là khiến người ta thèm nhỏ dãi mà!”

Hoàng phụ nhiệt tình nói: “Cua hoàng đế xanh hấp được giữ nguyên vị, là món ngon hiếm thấy, Tiểu Giang thử xem hương vị thế nào?”

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt cua cho vào miệng, lại lên tiếng tán dương: “Vừa ngậy vừa ngon ngọt, thịt vừa chắc vừa mềm, quả là món mỹ vị đặc biệt, không hổ danh là cực phẩm trong các loại cua, mùi vị này thật sự rất tuyệt!”

Hoàng Linh Vi cũng để lộ vẻ mặt hưởng thụ, nói: “Mùi vị này thật sự là trăm ăn không ngại, nếu như cua hoàng đế xanh cũng giống như những loại cua bình thường kia, lúc nào mua cũng được thì tốt biết mấy!”

Hoàng mẫu bật cười: “Suy nghĩ này của con cũng hão huyền quá rồi, cua hoàng đế xanh là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, không thể can thiệp nhân tạo, số lượng nhiều hay ít đều phải xem ý ông trời, thỉnh thoảng được ăn một lần đã không tệ rồi, còn muốn ngày nào cũng ăn nữa sao?”

Hoàng phụ nói tiếp: “Mọi thứ đều có mức độ thôi, cua hoàng đế xanh vì hiếm thấy cho nên hương vị mới ngon như vậy, nếu như ngày nào cũng có thể ăn, sợ rằng không tới mấy ngày con đã bỏ đi như chiếc giày rách rồi.”

Giang Phong gật đầu nói: “Chú Hoàng nói đúng, hưởng thụ thức ăn ngon phải cực kỳ coi trọng, cùng một món ăn, thời gian ăn khác, địa điểm ăn khác, tâm tình khác, hương vị cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.

Ví dụ như trong thời kỳ cuộc sống tương đối khó khăn, ngày lễ ngày tết chỉ cần một bữa đậu hũ thôi cũng cảm thấy ngon cực kỳ, tới mức nuốt cả lưỡi vào.

Nhưng đặt trong hoàn cảnh bây giờ, một món đậu hũ mà thôi, có ai trân trọng như vậy nữa chứ?”

Hoàng mẫu tán đồng: “Lời nói này của Tiểu Giang không sai chút nào, trước đó dì thường xuyên nghe mẹ mình nói, thời đại của bà có thể được ăn một bữa có rau giá, có đậu hũ đã là đãi ngộ hiếm thấy rồi.

Về sau điều kiện kinh tế tốt, rau giá và đậu hũ ăn lúc nào cũng được, cuối cùng cũng không còn cảm nhận được hương vị năm đó nữa.”

Hoàng Linh Vi im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng: “Con chỉ là thuận miệng cảm khái một câu thôi, đối với người phương nam chúng ta mà nói, có thể ăn mãi không ngán, ngoại trừ ăn cơm ngoài, sợ rằng không tìm ra loại đồ ăn thứ ba nào.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Tiếp đó, bốn người liền nhân lúc đồ còn nóng, chia mấy con cua hoàng đế xanh kia ra ăn.

Ba người Hoàng gia tuy nói không thường ăn, nhưng vì vùng biển Thâm thị chính là một trong những nơi có cua hoàng đế xanh sinh sống, cơ bản mỗi năm đều có thể ăn vài lần, nhiều năm qua thật ra cũng đã ăn không ít, cho nên phần lớn cua hoàng đế xanh đều để cho Giang Phong ăn.

Giang Phong cũng không khách khí, nhún nhường một cái xong liền thu hết vào miệng, ăn đến miệng đầy mỡ.

Đương nhiên, hắn đi ra ngoài lăn lộn toàn bộ là nhờ cái miệng này, ngoại trừ ăn cua hoàng đế xanh ra thì cũng không nhàn rỗi, mở ra chiêu thức “miệng cường vương giả”, tay năm tay mười trò chuyện cùng Hoàng phụ, Hoàng mẫu.

Hắn nắm rõ như lòng bàn tay sở thích của Hoàng phụ Hoàng mẫu, lúc nói chuyện trời đất rất hợp ý, lúc nói chuyện chính lại càng ăn ý hơn.

Hoàng Linh Vi ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, cô đã sớm biết bạn trai miệng lưỡi lợi hại, nhưng không biết lại lợi hại đến mức độ có thể dỗ cha mẹ mình vui vẻ tới mức cười không khép được miệng.

Bữa cơm này ăn tới bảy giờ tối mới kết thúc.

Xuống bàn cơm, lúc bốn người chuyển ra phòng khác, Hoàng mẫu mới cảm khái nói: “Tiểu Giang, cháu thật biết cách nói chuyện, khó trách lúc ấy ông Hoàng lại có thể trò chuyện cùng cháu lâu như vậy.”

Giang Phong nghe vậy cười ha ha nói: “Đó là vì tán gẫu cùng chú và dí thật sự rất vui, nếu như đổi thành người khác, cháu cũng không nói chuyện được đến như vậy.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận