Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 677: Lợi Hại

Thứ 5, ngày 24 tháng 8, năm 2023.

Đặng Đại năm nay tuy đã 78 tuổi, nhưng vẫn tự mình đi tới tỉnh thành.

Những gia đình khác, khi người lớn tuổi mà còn không biết chữ như thế này tự mình đi xa nhà, người nhà chắc chắn sẽ không yên tâm, hoặc là không cho đi, hoặc là sẽ có người đi theo.

Nhưng mà gia đình của Đặng Đại thì khác, vợ con của ông cực kỳ yên tâm.

Dù sao thì mặc dù Đặng Đại không biết chữ, nhưng mà ông đã trải qua rất nhiều chuyện. Những năm 70, 80, ông đã đi tới Quảng Đông, sinh sống mười mấy năm ở thành phố, cho nên ông hoàn toàn khác với những người già chưa từng đi xa nhà.

Đi tới huyện thành là chuyện rất đơn giản, chỉ cần đi thẳng đến bến xe là được.

Sau khi đến huyện thành, con gái thứ hai - Đặng Cửu Lục mua cho ông vé xe lửa đi tới tỉnh thành, đồng thời đưa ông đến nhà ga.

Đặng Đại đã đi xe lửa từ bốn mươi mấy năm trước rồi, lần cuối cùng ông đi xe lửa là vào khoảng 29 năm trước. Xe lửa lúc đó không khác gì mấy so với xe lửa bây giờ, cho nên Đặng Đại đương nhiên là không cảm thấy xa lạ chút nào.

Với lại, nếu không biết thì hỏi, dù sao thì nhân viên nhà ga thấy người lớn tuổi như Đặng Đại sẽ rất sẵn lòng hỗ trợ. Tóm lại từ xét vé đến lên xe, sau đó là chỗ ngồi, ông được hỗ trợ trong tất cả mọi việc.

Sau khi xe lửa chạy, Đặng Đại cảm thận được tốc độ của xe lửa, Đặng Đại không khỏi cảm thái, tốc độ của xe lửa bây giờ nhanh hơn xe lửa 29 năm trước rất nhiều.

Khoảng đường đi từ nơi này đến tỉnh thành tốn khoảng một tiếng rưỡi.

Sau khi rời khỏi nhà ga, Đặng Đại lập tức hỏi những người xung quanh về công ty mai mối hôn nhân Hạnh Phúc.

Đặng Đại vừa đi vừa hỏi, mười mấy phút sau ông mới đi tới công ty mai mối hôn nhân Hạnh Phúc.

Sau khi đi vào, một cô bé dễ thương lập tức ra chào đón:

"Chào mừng quý khách."

"Chào cô!"

Đặng Đại chào lại, sau đó hỏi:

"Cô bé à, Giang đại sư có ở đây không?"

Những khách hàng tới đây trăm phần trăm đều vì ông chủ, cho nên cô gái kia cũng không cảm thấy kinh ngạc, mỉm cười, trả lời:

"Giang đại sư có ở đây ạ, ông tới đây để giúp người thân tìm kiếm bạn đời trăm năm phải không ạ? Nếu đúng là như thế thì phiền ông đi sang bên này điền tư liệu ạ."

Đặng Đại lắc đầu, nói:

"Cô bé à, ông không có đi học, không biết chữ. Cháu dẫn ông đi gặp trực tiếp Giang đại sư thì hơn, ông sẽ chính miệng mình nói cho cậu ấy nghe, mời cậu ấy làm mai mối giúp."

Cô gái kia nghe Đặng Đại nói mình không có đi học cũng không cảm thấy có gì là kỳ lạ, dù sao thì thời đại trước có rất ít người được đi học, cô gật đầu, nói:

"Vậy thì mời ông đi theo cháu."

Nói xong, cô dẫn Đặng Đại đi tới văn phòng của ông chủ.

...

Một phút sau.

Giang Phong và Đặng Đại đã ngồi đối diện nhau, cô gái kia rót trà cho Đặng Đại xong liền đi ra ngoài.

Giang Phong nhìn ông lão tóc trắng nhiều hơn tóc đen ở trước mặt mình, mỉm cười, hỏi:

"Quý danh của ông là gì ạ? Ông là người ở đâu?"

Mặc dù vị Giang đại sư trước mặt này còn rất trẻ tuổi, nhưng Đặng Đại không hề dám khinh thường dù chỉ một chút, con gái lớn của ông đã giúp ông tìm tư liệu của vị này trên mạng rồi, cực kỳ lợi hại.

Đặng Đại nghe Giang đại sư hỏi như thế liền vội vàng trả lời:

"Không dám, tôi họ Đặng, là người huyện Úc Lâm Tân An."

"Thì ra là đồng hương, cháu cũng là người huyện Úc Lâm Bách Lương."

Giang Phong không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề:

"Ông Đặng, mục đích của ông tới đây là muốn tìm bạn đời trăm năm cho con cháu của mình phải không?"

Đặng Đại nói:

"Tôi muốn tìm bạn đời trăm năm cho con gái thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm và con trai lớn của mình."

Giang Phong nghe xong thì nheo mắt, ông lão trước mặt hắn trông đã hơn bảy, tám chục tuổi rồi, con của ông trẻ nhất chắc cũng hơn 40 tuổi, lớn nhất có lẽ đã năm, sáu mươi tuổi, vậy mà chưa ai kết hôn cả ư?

"Chuyện này, ông Đặng à, con của ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Đặng Đại nhớ rất rõ tuổi của con mình, trả lời ngay:

"Con gái thứ hai của tôi 27 tuổi, đứa thứ ba 26 tuổi, con trai lớn 25 tuổi, con gái thứ tư 24 tuổi, đứa thứ năm thì 23 tuổi."

Giang Phong khá kinh ngạc, hỏi:

"Ông Đặng, xin hỏi năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Đặng Đại nói:

"Năm nay ông già này đã 78 tuổi rồi."

Giang Phong giơ ngón tay cái lên khen:

"Lợi hại!"

Bốn mươi, năm mươi tuổi mới bắt đầu sinh con, con gái lớn không biết bao nhiêu tuổi, nhưng mà những người sau, mỗi năm một đứa, tần suất này thật sự quá lợi hại.

Đặng Đại cười, nói:

"Ông già tôi gì không được, chứ về phương diện sinh con này, tôi không chịu thua bất kỳ ai. 50 tuổi, tôi sinh đứa đầu tiên. Tính đến năm 71 tuổi, thì tôi đã sinh tổng cộng 15 đứa, 3 trai, 12 gái, đã đủ để làm Đặng gia chúng tôi nở mày nở mặt rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận