Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1005: Cậu Thật Đúng Là Dám Nghĩ, Lại Dám Ôm Bụng Lớn Đi Lấy Chồng? (2)

Hôm nay không biết là ngày gì, khách hàng mang theo quà tặng đến tìm Giang đại sư đặc biệt nhiều, Đồng Lệ Toa rời đi không đến nửa giờ, lại có một khách hàng đặc thù mang theo quà tặng đến nhà.

Lần này là một phụ nữ trung niên với đôi mắt có chút sưng đỏ và một thanh niên tướng mạo bình thường. Hai mẹ con này không phải ai khác, chính là Viên Phong và mẹ hắn (là người làm nghề khóc thuê).

Chị gái tiếp khách tại phòng môi giới đều là người có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấy khách đến mang theo quà tặng, tám chín phần mười là muốn gặp Giang đại sư.

Mà sự thật cũng không ngoài dự đoán, sau khi hai bên chào hỏi xong, mẹ Viên liền trực tiếp hỏi: "Xin hỏi Giang đại sư ở đây không?"

Chị gái tiếp khách mỉm cười nói: "Ở đây, xin quý khách chờ một lát, tôi đi thông báo một tiếng."

"Được rồi, làm phiền cô!"

"Không cần khách sáo."



Một phút sau, mẹ con Viên gia đi theo chị gái tiếp khách, tiến vào văn phòng ông chủ, gặp được Giang đại sư danh tiếng lẫy lừng.

Chúng ta không nhắc tới mấy lời khách sáo nữa.

Sau khi Giang Phong nhận lấy quà tặng của mẹ con Viên gia mang tới, mẹ Viên liền trực tiếp nói: "Giang đại sư, tôi là được người ta giới thiệu tới, biết rõ ngài là đại sư mai mối nổi tiếng cả nước. Tôi muốn mời ngài tìm kiếm đối tượng cho con trai của tôi, không biết có thể hay không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên là có thể, đây là công việc của cháu, dì cứ giới thiệu một chút về tình huống gia đình của mình và tình huống của con trai dì đi!"

Nhắc tới tình huống gia đình, mẹ Viên hiếm khi có chút khẩn trương, dường như trở lại lúc nàng mới vừa vào nghề khóc tan. Nàng hít một hơi thật sâu, giới thiệu sơ lược: "Chúng tôi xuất thân từ nông thôn, trước kia trong nhà nghèo đói, sau này dưới cơ duyên xảo hợp, tôi trở thành một người khóc tang."

Nghe đến đó, Giang Phong có chút kinh ngạc: "Người làm nghề khóc tang?"

"Đúng vậy, người làm nghề khóc tang." Mẹ Viên gật đầu, lập tức giải thích:

"Khóc tang là một phần không thể thiếu trong tập tục mai táng của nước ta, bởi vậy mới sinh ra loại nghề khóc tang này, có thể thay cho người nhà người chết biểu đạt sự bi thương."

Giang Phong gật đầu tỏ ra là đã hiểu, trên thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp kỳ kỳ quái, có nghề nghiệp khóc tang cũng không quá lạ.

"Sau khi tôi trở thành người khóc tang, bởi vì khóc tương đối chân thành, dùng cách nói của người trí thức thì là tố dưỡng nghề nghiệp tương đối cao, cho nên rất nhanh đã nổi tiếng trong vùng. Người mời tôi khóc tang càng ngày càng nhiều, khiến nhà chúng tôi rất nhanh đã thoát khỏi nghèo khó, có một cuộc sống khá giả."

Nói đến đây, mẹ Viên thở dài nói: "Đáng tiếc, có được tất có mất. Nhà chúng tôi thoát khỏi sự nghèo khó về mặt kinh tế, nhưng bởi vì cái nghề khóc tang này quá đặc thù, khiến nhà chúng tôi cực kỳ bị bài xích ở trong thôn, bị các thôn dân chỉ trỏ ở sau lưng. Bọn họ thậm chí còn dạy dỗ con của mình không được chơi với con nhà chúng tôi."

Giang Phong nhịn không được mà nói xen vào: "Chuyện này đúng là có chút quá phận, nghề nghiệp chỉ là sự khác biệt trong phân công lao động, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Dì đây là dựa vào bản thân cố gắng để kiếm tiền, những người khác không có tư cách kỳ thị dì."

Mẹ Viên cười khổ nói: "Nếu như thôn chúng tôi có người nghĩ như Giang đại sư ngài thì tốt rồi. Không nói những người khác, ngay cả mẹ chồng tôi đều nhìn tôi không vừa mắt. Nàng cảm thấy tôi làm cái nghề này sẽ mang đến xui xẻo cho gia đình, ngoài ra mấy bạn bè thân thích cũng ít khi lui tới."

Giang Phong lắc đầu nói: "Cúng là xử lý công việc có liên quan đến mai táng, nhưng nghề nghiệp khóc tang lại không nhận sự chào đón của các thôn dân, còn các đạo sĩ chuyên môn làm phép cho người chết lại có thể nhận được tôn trọng của bọn hắn. Đây nói trắng ra chính là kỳ thị nghề nghiệp."

Mẹ Viên Bất đắc dĩ nói: "Quan trọng nhất là ảnh hưởng đến việc con trai tôi cưới vợ, người ta vừa nghe nói tới nghề nghiệp của chúng tôi liền trực tiếp nói bye bye với con trai tôi. Con trai tôi đã từng quen ba người bạn gái, không có một người nào có thể tiếp nhận cái nghề này của tôi cả. Tôi và cha hắn vốn dự định cố gắng hai ba năm nữa, chờ kiếm được tiền mua nhà mua xe và tiền lễ hỏi cho hai anh em bọn chúng thì sẽ rửa tay, thoát khỏi cái nghề này, sau đó lại tìm kiếm đối tượng cho hai anh em bọn chúng. Nhưng mà, trước đó không lâu, trong lúc vô tình, tôi biết được trên đời này còn có người làm mối như Giang đại sư ngài, liền đặc biệt mang theo con trai tới đây thử tìm bạn trăm năm một chút."

Giang Phong an ủi: "Dì cứ yên tâm, mấy người trong thôn các người sợ xui xẻo, nhưng mà thế giới lớn như vậy, luôn có người hiểu cho cái nghề này của dì."

Mẹ Viên nói tiếng cám ơn, sau đó liền bắt đầu giới thiệu về con trai mình: "Tôi có hai đứa con trai một con gái, đây là con trai lớn, hắn năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học bình thường, công tác bình thường, tiền lương một tháng còn chưa đủ năm ngàn. Nhưng mà, tôi mấy năm nay kiếm được không ít tiền vất vả, có thể cung cấp cho hắn một triệu tiền mua nhà mua xe, lễ hỏi chỉ cần không cao hơn ba trăm ngàn tệ thì đều có thể tiếp nhận."

Giang Phong gật đầu, sau đó nhìn về phía Viên Phong vẫn luôn không nói gì, hỏi: "Viên tiên sinh, anh có yêu cầu gì đối với một nửa còn lại của mình không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận