Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 999: Chương 999






________________

(7) Thọ Ninh.

Ba ngày sau

- Đã vài ngày không nhìn thấy Vĩnh Ninh, Thọ Ninh hoàng tỷ, tỷ biết nàng đang làm gì không.

Trong nội viện, một đám hoàng tử công chúa đang cùng nhau đùa giỡn, trong đó có hài tử hơi béo lên tiếng hỏi nữ hài lớn nhất trong đám.

- Nghe phụ hoàng nói Vĩnh Ninh bị bệnh, thái y đang trị bệnh cho muội ấy, mấy ngày nay vừa mới khôi phục, còn tĩnh dưỡng trong điện, rất nhanh nàng có thể cùng chơi đùa với chúng ta.

Loli tuổi lớn nhất cẩn thận nghĩ lại một chút đáp.

- Tốt quá, Thọ Ninh hoàng tỷ, trước đây không lâu ta nghe mấy cái cung nữ nói trong hoàng cung có quỷ, buổi tối có tiếng khóc của nữ hài tử, hình như trong cung điện của Vĩnh Ninh, sẽ không...

Nam hài béo nói, hình như đột nhiên lại nghĩ tới đến cái gì, nói với loli lớn tuổi nhất.

- Không cho phép nói bậy, chỉ cần phụ hoàng còn ở đó, Vĩnh Ninh nhất định sẽ không có việc gì.

Vẻ mặt Loli ngạo kiều nghiêm túc nhìn nam hài béo.

- Vâng, biết rồi, đệ chỉ nghe những hạ nhân kia nói, tỷ không cần nghiêm túc như vậy.

Nam hài béo CO rụt đầu lại, có một chút sợ hãi trả lời.

- Hừ hừ, Lý Hàn, ta cho ngươi biết, ta biết người thích bắt nạt Vĩnh Ninh nhất, cẩn thận ta gọi đại hoàng tử phạt ngươi.

Dường như chọc trung điểm yếu của nam hài béo, loli ngạo kiều đột nhiên ngẩng cao đầu lên, bộ dạng thắng lợi.

- Đừng.

Nam hài béo dường như đến cái gì, sắc mặt trắng nhợt, vẻ mặt cầu xin nói.

- Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không.

Loli ngạo kiều giọng nói mang theo chút đắc ý. Quay đầu lại một chút, phát hiện cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé quen thuộc đang đứng, vội vàng hô to.

- Vĩnh Ninh mau tới, bọn ta đang chờ muội.

Bóng người nhỏ bé cũng không có đáp lại, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

- Vĩnh Ninh muội xảy ra chuyện gì, gọi muội nửa ngày muội cũng không sang.

Loli cũng không kiên nhẫn, sau khi phát hiện gọi hai tiếng nàng không trả lời, đi nhanh qua.

- Vĩnh Ninh, tỷ bảo muội tới chơi muội tại sao không trả lời tiếng nào.

Lúc này, Loli cũng không chú ý tới bóng người nhỏ bé này có gì khác biệt với lúc trước, giống như thường ngày, kéo Vĩnh Ninh vào

trong.

- Ngưng Nhi.

Một mỹ phụ mặc cung trang đột nhiên xuất hiện, cao giọng gọi.

- Mẫu hậu, Con ở đây.

Loli ngạo kiều đứng dậy trả lời.

- Đứa nhỏ này, lại vụng trộm chạy ra ngoài chơi, mau cùng ta trở về, hôm nay không làm bài tốt thì ngày mai tiên sinh sẽ phạt gậy con.

Mỹ phụ chậm rãi đi tới, nhìn Loli ngạo kiều, trên khuôn mặt đầy từ ái.

- Biết rồi, không cho người nói cho tiên sinh.

Loli ngạo kiều mang theo một chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẫu hậu.

- Ta trở về làm bài tập, các ngươi đi chơi đi, riêng Lý Hàn, không cho phép bắt nạt Vĩnh Ninh, biết không, nếu không hừ hừ.

Loli ngạo kiều quay người muốn đi dường như nghĩ đến cái gì, lại quay đầu hung dữ nói với tiểu mập mạp.

- Biết...biết...đã biết, hoàng tỷ.

Tiểu mập mạp lắp bắp trả lời.

- Con đó, đừng cứ bắt nạt Tấn Vương, phụ hoàng con không phải thường xuyên nói với con huynh đệ tỷ muội phải tương thân tương ái

sao.

Giọng nói của mỹ phụ mang theo nghiêm khắc vang lên bên tai Loli, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu đó, trong nháy mắt liền biến thành bất đắc dĩ.

- Được rồi, được rồi tùy con, mau đi về làm bài tập của con đi.

- Con biết mẫu hậu là tốt nhất.

Khuôn mặt nhỏ đáng thương trong nháy mắt thì biến thành vẻ mặt vui cười, Loli ngạo kiều rất nhanh đã chạy xa.

- Đứa nhỏ này.

Trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ, mỹ phụ lắc đầu, liếc mắt thân ảnh nhỏ bé trong đám người thật sâu.

- Vĩnh Ninh, mấy ngày nay tỷ đang làm gì, vì sao lâu rồi không thấy tỷ?

Năm, sáu tuổi, chính là tuổi đầy hiếu động, trong nhiều hài tử, một nam hài tuổi hơi nhỏ hỏi vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi.

Nhưng mà cũng không có bất kỳ tiếng đáp lại gì, bóng người nhỏ bé cũng không có hành động gì, vẫn ngơ ngác nhìn phía trước.

- Vĩnh Ninh, mấy ngày nay muội làm gì?

Cũng không chú ý tới dị thường, bọn nhỏ vẫn hỏi, lần này, vẫn không có tiếng đáp lại.

- Vĩnh Ninh, ta hỏi muội đó.

Như có chút không kiên nhẫn, nam hài đi đến trước mặt Vĩnh Ninh, Có chút lớn tiếng hỏi, chỉ là, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy nữ hài, cũng không nhìn thấy trên mặt nàng có biểu cảm gì, chỉ thấy một đôi mắt trống rỗng không mang theo một chút sinh khí nhìn chăm chú về phía trước.

- Tấn... Tấn... Tấn Vương hoàng huynh.

Nam hài bị hù dọa, quay người chạy vào trong đám người, vừa chạy vừa kinh hoàng gọi.

- Lý Hướng, ngươi kêu to cái gì, nhìn thấy quỷ à.

Tiểu mập mạp bất mãn nói với nam hài.

- Thật sự CÓ quỷ, Vĩnh Ninh... Vĩnh Ninh nàng bị quỷ nhập.

Nam hài chưa bao giờ thấy loại tình huống này, không biết nói như thế nào, chỉ có thể dùng từ mình tự hiểu nói.

- Cái gì, chẳng lẽ trong cung điện của Vĩnh Ninh thật sự có quỷ.

Nhìn bộ dáng nữ hài ngơ ngác, trong lòng nam hài béo trong lòng cũng kinh hoàng, vô thức đẩy nữ hài trên mặt đất.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi không được qua đây, Thọ Ninh hoàng tỷ, cứu mạng, Vĩnh Ninh bị quỷ nhập.

Tiểu mập mạp khóc lóc chạy về hướng rời đi trước đó của Loli ngạo kiều. Để lại đám hoàng tử Công chúa cũng giống như bị dọa cho phát sợ, từng người nhanh chóng chạy đi, cũng không ai đi chú ý bóng người nhỏ bé bị đẩy ngã xuống đất.

Rất nhanh, một đám cung nữ đi tới, nhìn thấy tiểu nữ hài ngồi trên mặt đất, kinh hoàng tiến lên đỡ nàng dậy, phải hết bụi bẩn trên người sạch sẽ, dẫn nàng trở về trong cung điện, tiểu nữ hài chỉ tùy các nàng dẫn, trong ánh mắt trống rỗng như cũ.

- Ta nói, ngươi định vẫn tiếp tục như thế à.

Trong đầu, một bóng người nhỏ bé khác nổi lên, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Nhưng mà tiểu nữ hài cũng không trả lời nàng, chỉ lẩm bẩm trong miệng.

- Mình không thể quay về, không gặp được cha mẹ.

(8) Cảnh Để

- Đã vài ngày, vì sao bệnh của Vĩnh Ninh bệnh còn chưa chuyển biến tốt!

Trong cung điện, tiếng gầm của Hoàng Đế truyền đến, dưới bậc thang, một đám đại thần quỳ rạp xuống đất.

Bệ hạ, Lưu thái y cũng không có cách nào, chúng thần càng bất lực.

Dưới đài một lão thần nói.

- Ta nuôi đám các ngươi có tác dụng gì, người đâu, kéo ra ngoài.

Hoàng Đế không kiên nhẫn, trực tiếp nói với thị vệ.

- Bệ hạ, tha mạng...

Dưới đài khuôn mặt các đại thần đầy kinh hoàng, từng người cầu xin tha thứ.

- Im miệng, người đâu, kéo ra ngoài, đánh một người mười đại bản.

Hoàng Đế cũng không để ý tới bọn họ, ra lệnh với thị vệ bên cạnh. Cuối cùng lại nói với một thái giám nhỏ tuổi bên cạnh.

- Ra tay nhẹ một chút.

Tổng quản bên cạnh gật đầu, rất nhanh đi ra. Cung điện lớn như thế chỉ còn lại bóng người cô đơn của Hoàng Đế.

- Lương phi, chẳng lẽ mệnh của ta lại trớ trêu như thế, mất đi nàng, bây giờ lại mất đi Vĩnh Ninh sao.

Hồi lâu, một giọng nói xa xối truyền đến

(9) Mỹ Dương Dương

- Nói đi Lý Hàn, có phải đệ truyền ra không.

Hậu cung, trong ngự hoa viên, Loli ngạo kiều đứng trước mặt các hoàng tử, hung dữ hỏi tiểu mập mạp. Nửa tháng nay, toàn bộ hoàng tử Công chúa đều lưu truyền ra một câu, Vĩnh Ninh bị quỷ nhập. Khi Loli ngạo kiều nghe được câu nói kia, nàng đã cảm thấy nhất định do Tấn Vương truyền ra, làm xong bài tập của mình, gọi tất cả hoàng tử đến, chính là muốn tìm Tấn Vương hỏi cho rõ.

- Thọ Ninh hoàng tử, đệ bị oan, đệ nói đều là sự thật, không phải tin đồn.

Hai mắt tiểu mập mạp đẫm lệ nói.

- Hừ, còn nói không phải tin đồn, cái gì mà bị quỷ nhập, nói ai mà tin.

Loli ngạo kiều quay đầu đi, không để ý đến hắn nói:

- Đều bởi vì đệ, Vĩnh Ninh đã vài ngày chưa đi ra ngoài chơi, ngày hôm nay nếu như không nhìn thấy muội ấy, ta sẽ đi nói cho đại hoàng tỷ, hậu quả đệ tự hiểu.

- A, không muốn.

Tiểu mập mạp kêu thảm đột nhiên như thấy được cây cỏ cứu mạng nói với Loli ngạo kiều:

- Thọ Ninh hoàng tỷ, tỷ xem, Vĩnh Ninh ở chỗ này, tỷ đi xem một chút sẽ biết đệ nói thật hay giả.

Loli ngạo kiều nhìn thấy hắn chỉ hướng kia, phát hiện trên bậc thang, có một bóng người nhỏ bé, đã từng là người hết sức quen thuộc bây giờ nhìn lại làm cho người ta cảm giác dị thường xa lạ.

Chậm rãi đi qua, Loli ngạo kiều nhìn thấy Vĩnh Ninh, nhưng mà bóng người nhỏ bé cũng không quay đầu lại, tựa như căn bản không có chú ý tới có người tới, chỉ yên tĩnh ôm búp bê trong ngực, ngơ ngác nhìn nơi xa.

- Ừm, Vĩnh Ninh muốn chơi đùa với chúng ta không.

Loli ngạo kiều thăm dò hỏi. Nhưng mà cũng không có bất kỳ âm thanh nào trả lời nàng.

Loli ngạo kiều đi đến phía trước, phát hiện tiểu nữ hài chăm chú ôm búp bê vào trong ngực, hỏi Vĩnh Ninh,

- Vĩnh Ninh, búp bê này là ai.

- Mỹ Dương Dương

Qua nửa ngày, một giọng nói yếu ớt truyền đến.

- Mỹ Dương Dương? Đó là cái gì?

Vẻ mặt Loli ngạo vô cùng nghi hoặc hỏi. Lần này không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, Vĩnh Ninh chỉ nhìn nàng một cái, không trả lời.

Loli ngạo kiều bị Vĩnh Ninh nhìn, trong lòng chút sợ hãi, lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện với Vĩnh Ninh, yên lặng đi ra, chỉ nghi hoặc nói.

- Mỹ Dương Dương, đó là cái gì?

- Thọ Ninh hoàng tỷ, tỷ xem, đệ không có lừa tổ chứ.

Như được giải thoát, tiểu mập mạp cao hứng bừng bừng chạy tới, giống như tranh công.

- Im miệng, tí nữa ta sẽ đi nói cho đại hoàng tỷ, nói người bắt nạt Vĩnh Ninh.

Loli ngạo kiều tức giận trở lại. Trong nháy mắt, trên mặt tiểu mập mạp từ hưng phấn chuyển sang kinh hãi, như bị hoá đá đứng tại chỗ không động đậy.

Loli ngạo kiều tự đi một mình, tiểu mập mạp lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Vĩnh Ninh, bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bộ dáng phát cáu nói.

- Đều là vì ngươi, ta bị đại hoàng tỷ phạt, đều tại ngươi, đều tại ngươi.

Sau khi xả cơn giận, vẻ mặt tiểu mập mạp vẻ cầu xin chạy đi, trong miệng còn nói:

- Mẫu hậu, cứu mạng.




Bạn cần đăng nhập để bình luận