Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 874: Một Lần Nữa?



Chương 874: Một Lần Nữa?





----------------------

Trong phòng chữ Thiên, tiếng cầm vang lên êm tai, mà trừ tiếng đàn ra thì liền không còn tạp âm khác.

Dù sao, có thể tới nơi này nghe ca hát, chí ít cũng coi như người phong nhã, sẽ không làm một ít sự việc phá hoại phong cảnh.

Thôi Tập Tân thấy Trử Bình si ngốc nhìn qua nữ tử đang đánh đàn kia, cười cười, nhỏ giọng nói.

- Nếu ngươi thật sự ưa thích, không bằng đêm khuya…

Trử Bình liên tục lắc đầu, nói.

- Không không không, việc này tuyệt đối không thể, ngươi tuyệt đối không nên…

Thôi Tập Tân khoát khoát tay, nói.

- Ta chỉ nói chơi mà thôi, đừng lo lắng, chúng ta làm sao dám giúp ngươi làm loại chuyện này, nếu để cho Thái Phó đại nhân biết, cũng không tốt…

- Cái gì nhà lành hay không nhà lành, đừng cho rằng ta không biết, Diệu Âm Các các ngươi là… Là địa phương nào!

Một đạo âm thanh đột ngột vang lên từ trong phòng sát bên, mỹ phụ vừa rồi bị người đẩy ra từ bên trong, một mặt ngượng nghịu nói.

- Vị khách nhân này, chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngài…

Ba!

Trung niên nam tử từ bên trong lảo đảo đi ra, một bàn tay quất vào trên mặt mỹ phụ, mắng.

- Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đừng muốn cho thể diện mà không cần…

- Ngũ gia, ngũ gia, ngài uống nhiều rồi, chúng ta trở về thôi!

Một hán tử lôi kéo trung niên kia, luôn miệng nói.

- Ta không có say!

Trung niên phất phất tay, một ngón tay chỉ nữ tử yếu đuối trên đài, nói.

- Kia…. Cái gì… Song… À Song Song cô nương, xuống đây bồi ngũ gia uống chén rượu, tâm tình ngũ gia hôm nay rất tốt, nếu khiến ngũ gia cao hứng, sẽ có thưởng rất hậu!

Nữ tử kia đứng dậy từ trên đài, vội vàng hấp tấp chạy đến bên cạnh mỹ phụ, đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.

- An di, người không sao chứ?

- Ta không sao.

Mỹ phụ bụm mặt, nhưng vẫn cười bồi nói với trung niên nam tử.

- Khách quan, Song Song thật sự là nữ tử trong sạch, nếu ngài thích loại hình này, ta sẽ tìm người khác…

Trung niên nam tử đưa tay lên, lần nữa vung nàng một bạt tai, say khướt nói.

- Cho thể diện mà không cần…

Nữ tử kia vội vàng đẩy mỹ phụ ra phía sau lưng mình, bối rối nói.

- Ta… Ta bồi ngài uống cũng được…

Trên mặt trung niên nam tử hiện ra vẻ tươi cười, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của nàng, cười nói.

- Lúc này mới nghe lời…

Nữ tử kia lại không nghĩ tới hắn động tay động chân, vô thức tránh một chút, nhỏ giọng nói.

- Ngài, ngài… Xin tự trọng!

Sắc mặt trung niên nam tử trong nháy mắt trầm xuống, lại quất một bàn tay lên mặt nàng, cả giận nói.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngươi biết ta là ai không?

Thân thể thiếu nữ kia vốn gầy yếu, chịu một bàn tay quật vào mặt, cả người lảo đảo, kém chút ngã nhào trên đất, lúc ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, khóe miệng cũng tràn ra tia máu…

Xung quanh phòng bên cạnh bắt đầu có thân ảnh đi tới.

Ngày bình thường có nhã hứng, người trẻ tuổi tự nhiên chiếm đa số, cũng đều là tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thấy chuyện bất bình cũng nên đứng ra giải quyết, ngay sau đó có không ít người trên mặt lộ ra vẻ phẫn uất, đi tới hướng bên này.

Có một bóng người nhanh nhất, sau khi chạy bước nhỏ tới, đầu tiên nâng đỡ nữ tử kia, lo lắng hỏi.

- Cô nương, cô không sao chứ?

Nữ tử kia nhìn hắn, cảm kích gật đầu, đáp.

- Đa tạ công tử, ta không sao…

- Ngươi lại là tên nào?

Trung niên nam tử tựa hồ bị một màn trước mắt chọc giận, đưa tay kéo bả vai người trẻ tuổi, cổ tay lại bị người bắt được giữa đường.

- Cút!

Tần Dư bỗng nhiên vung tay, nhìn trung niên nam tử đối diện, lạnh lùng mở miệng.

Thân thể trung niên nam tử lảo đảo một chút, nhìn thấy thanh niên đối diện, sắc mặt đột biến, dù say đều tỉnh hơn phân nửa, bật thốt.

- Ngươi… Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Tần Dư nhìn cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói.

- Ta đếm ba tiếng, còn chưa cút, ta để người khác giúp ngươi.

Sắc mặt trung niên nam tử lại biến, thấp giọng nói.

- Nơi này là bên ngoài, ngươi tốt xấu gì cũng nên cho ta chút mặt mũi, cho Tần gia chút mặt mũi…

- Ba.

- Ta là ngũ thúc của ngươi!

- Hai.

- Ngươi không để ý mặt mũi Tần gia sao?

- Một…

Trung niên nam tử còn chưa có hành động gì, đại hán sau lưng đã bỗng nhiên khiên hắn lên, nhanh chóng chạy xuống bậc thang, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.

Trử Bình nhìn Tần Dư, có chút khó tin, lẩm bẩm.

- Cái này…

- Không có ý nghĩa…

Tần Dư phất phất tay.

- Các ngươi chơi đi, ta về trước…

Trử Bình sững sờ một hồi mới nhìn nữ tử, ân cần hỏi thăm.

- Cô nương không sao chứ?

Nữ tử nhu nhược hành lễ một cái đối với hắn, cảm kích.

- Đa tạ công tử vừa mới xuất thủ cứu giúp, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích…

Trử Bình nhìn nàng một chút, vội nói.

- Cô chảy máu rồi, nhanh đi xoa chút thuốc đi.

Trên mặt mỹ phụ kia cố gắng nặng ra một nụ cười, nói.

- Chuyện hôm nay, tạ ơn mấy vị công tử, mấy vị trước ngồi ở chỗ này một lát, một hồi ta lại để cho Song Song đi ra, cám ơn mấy cái vị công tử thật tốt…

Một khúc vừa rồi cũng chưa có đàn xong đã phát sinh sự việc, mỹ phụ rất nhanh an bài một nhạc sư khác thay thế, mọi người dần trở lại phòng của mình, lại không có bao nhiêu tâm tư thưởng thức âm nhạc.

Một chỗ trong phòng kế bên, có người kinh ngạc lên tiếng.

- Người say rượu nổi điên vừa rồi là ngũ gia Tần gia?

Một người gật đầu.

- Hắn vừa rồi tự xưng ngũ thúc của Tần tiểu công gia, sẽ không giả.

Người kia nghi ngờ nói.

- Tại sao Tần ngũ gia kia lại… Đối với cháu hắn. . .

Người vừa trả lời kia kinh ngạc nhìn huynh đệ của mình hỏi lại.

- Ngươi thế mà không biết?

Người kia càng thêm nghi hoặc.

- Ta biết cái gì?

Sau một lát, nghe đồng bạn bên cạnh kể lại những chuyện đã xảy ra, hắn mới trừng to hai mắt, khó tin nói.

- Không phải chứ, làm việc bại hoại thuần phong mỹ tục như thế, thế mà… thế mà còn có thể giống như bây giờ…

Một vị nào đó người biết chuyện lắc đầu, nói.

- Việc này ban đầu náo ra động tĩnh rất lớn khắp Kinh Đô, cho dù Tần gia cũng không thể đè xuống, về sau hẳn có Thôi gia và Thục Vương điện hạ hỗ trợ, mới thật vất vả đè việc này xuống…

- Như thế nói ra, vị Tần ngũ gia này cũng xem như một kẻ đáng thương.

Trên mặt người kia lộ ra vẻ tiếc hận.

- Đây quả thực vô cùng nhục nhã, trong lòng của hắn nhất định hận chết Tần gia, Thôi gia cùng Thục Vương điện hạ …

- Dù hận thì có ích lợi gì, hắn có thể làm những gì, trong những người đó, hắn lại có thể đắc tội nhà nào?

Có người thở dài, nói.

- Cũng chính bởi vì chuyện kia, vị Tần ngũ gia này từ đó về sau, cả ngày chỉ biết uống rượu mua vui, mượn rượu giải sầu. Sau ngày đó, ngày nào cũng ra vào những nơi trăng hoa, những ngày gần đây, hình như thích đi Câu Lan xem kịch, chịu đựng nhục nhã vô cùng to lớn vẫn có thể công khai xuất hiện trước mặt mọi người cũng coi như một dị loại.

- Vị vừa rồi đứng ra kia giống như là công tử Trử gia, không hổ là do Trử lão dạy dỗ …

Trong một căn phòng khác, Trử Bình có chút lo lắng hỏi.

- Tần Dư hắn… Hắn đối xử với trưởng bối nhà mình như thế, không có sao chứ?

Thôi Tập Tân khoát tay ý bảo không cần lo lắng.

- Cái này tính là gì, sự việc còn quá phận gấp mười gấp trăm lần so với chuyện này mà hắn cũng đã làm ra, ngươi không cần lo lắng.

Hắn nhìn Trử Bình, trên mặt hiện ra mỉm cười, nói.

- Ngược lại là ngươi, cảm giác anh hùng cứu mỹ như thế nào?

Trên mặt Trử Bình lộ ra vẻ xấu hổ. Trước cửa, Song Song cô nương đã đổi qua một bộ quần áo, xốc lên màn mỏng, chậm rãi đi vào.

Nàng yêu kiều cúi đầu đối với mấy người, ôn nhu nói.

- Tiểu nữ tử ta tạ mấy vị công tử vừa rồi cứu giúp…

Thôi Tập Tân đẩy đẩy Trử Bình đang giật mình cứng ngắc tại chỗ, cười nói.

- Còn đứng ngây đó làm gì, đỡ giúp cô nương người ta một chút…

- Thả ta xuống.

Trong một ngõ tối, trung niên nam tử vỗ vỗ đại hán đang phi nước đại, từ tốn nói.

Đại hán thở hổn hển, nói.

- Ngũ gia, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, quân tử báo thù, mười năm không muộn…

- Thả ta xuống.

"A."

Đại hán dừng bước, thả trung niên nam tử trên vai xuống đất.

Trung niên nam tử nhìn hắn, hỏi.

- Ta có phải là một câu chuyện cười hay không?

Đại hán kinh ngạc, bỗng nhiên lắc đầu.

- Ngũ gia nói đùa cái gì thế, ai dám nói ngài là trò cười…

- Đánh ta.

"A?"

Đại hán mở to hai mắt.

- Nhanh lên, đánh ta.

Trung niên nam tử nhìn hắn, mặt không biểu tình nói.

- Tựa như vừa rồi ta làm với cô nương kia…

Đại hán đưa tay sờ sờ trán trung niên nam tử, có chút bận tâm nói.

- Ngũ gia, nếu không, ta mang ngài đi xem đại phu?

- Làm theo lời ta nói hoặc ta sẽ cắt tiền công một tháng của ngươi.

Ba!

Đại hán giơ cánh tay lên cao, một bàn tay quất vào trên mặt trung niên.

Trung niên lảo đảo một chút, vịn tường đứng thẳng người, trầm mặt nhìn lấy đại hán hỏi.

- Vừa rồi ta đánh nặng như vậy à?

- Nặng sao?

Đại hán gãi đầu một cái, cười nói.

- Thật xin lỗi, ngũ gia, nếu không, chúng ta thử lại một lần nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận