Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 613: Ngu Xuẩn



Chương 613: Ngu Xuẩn

- Cô gia, gần đây triều đình giống như đang điều tra lại sổ sách, cũng đã tra ra mười tên tham quan ô lại, bên ngoài đều đang đồn đại, chúng ta có nên hay không cũng đem sổ sách bên trong cửa hàng tra rõ một chút?

Lão Phương từ bên ngoài tiến vào gian phòng, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Không cần.

Lý Dịch cúi đầu bận rộn xử lí công việc, khoát tay trả lời.

Sổ sách bên trong cửa hàng, mỗi một tháng đều có người chuyên đi thăm dò, tra sổ sách như thế nào sớm đã dạy cho bọn hắn biết rõ, có lẽ có người chiếm được một chút lợi ích nho nhỏ, nhưng ở mức lớn hơn thì không thể nào xảy ra.

- Dù gì cũng không phải người của mình, bảo vệ không tốt có thể khiến kẻ khác có tâm tư.

Lão Phương vẫn còn hơi lo lắng nói.

- Nên tra đều đã tra, nếu lại tra thêm thì cũng không tra ra được cái gì, ngược lại để cho người khác suy nghĩ nhiều, chẳng những không có lợi mà còn gặp phiền toái.

Lý Dịch ngẩng đầu liếc nhìn một chút, nói ra:

- Đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý cả ngày đều bị người khác tra xét hay sao?

- Vậy được rồi.

Lão Phương ngẫm lại, nói như vậy cũng có mấy phần đạo lý, cả ngày bị bà di nhà mình hoài nghi giấu tiền riêng, trong lòng của hắn cũng không thoải mái.

- Nếu như ngươi thật sự có lòng tham, có người đến tra ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Lão Phương nhìn Lý Dịch liếc một chút, nói ra:

- Cô gia, ta cũng không có giấu tiền riêng, lời này không thể nói lung tung được.

- Ta không nói việc ngươi giấu tiền riêng mua đồ trang sức cho Tiểu Hồng.

Lý Dịch khoát tay, nói tiếp:

- Ta nói đúng, giả dụ ngươi là chưởng quỹ của một cửa hàng nào đó nhưng nảy sinh lòng tham bạc, có người đến tra hỏi ngươi, ngươi làm sao bây giờ?

- Vậy phải xem ta đã tham bao nhiêu.

Lão Phương ngẫm lại nói ra.

- Mấy ngàn lượng?

- Mấy ngàn lượng?

Lão Phương bĩu môi, nói ra:

- Mấy ngàn lượng cũng có thể gọi là tham sao?

Xém chút quên mất tài sản của con hàng này hiện tại cũng không thể tính toán theo lẽ thường, lại hỏi:

- Mấy chục vạn lượng?

- Mấy chục vạn lượng?

Lão Phương nhìn Lý Dịch, bỗng nhiên cười.

- Nếu như bị điều tra ra mấy chục vạn lượng, nếu đã không muốn giữ lại mạng? Nếu như là ta...

Lão Phương trên mặt lộ ra một tia âm hiểm cười, chậm rãi nâng lên một cái tay, làm một động tác cắt cổ.

Trần Huyền huyện lệnh bị kê biên tất cả tài sản, tước bỏ đi quan chức, nhốt vào đại lao, Thanh Hà huyện thừa cùng hắn đều là một dạng người, về sau tra ra hai vị tham ô mấy vạn lượng của quan viên, đầu sợ là muốn giữ cũng không có cách nào giữ nổi.

Vừa rồi bệ hạ ở phía trên Kim Điện nổi trận lôi đình, Tần Tướng cùng mấy vị đại thần khuyên can nên hoãn lại để kiểm tra nhằm làm rõ sự thật chuyện của sổ sách, bị chửi một cái cẩu huyết đầy đầu, cử động trực tiếp lần này cửa bệ hạ cho thấy, lần này đối chiếu sự thật về việc kiểm tra sổ sách, trong lúc nhất thời sợ là không dừng lại được.

Cái này cũng biểu thị, còn có không ít người nhận lấy tai họa.

- Tần Tướng, cử động lần này của bệ hạ rất không ổn!

Sau khi tảo triều, Tần Tướng đi ra đại điện liền có một vị quan viên trung niên từ phía sau theo ra, vội vàng nói.

- Quét sạch tất cả hạng người tham ô trong triều đình, như thế không thể chỉ vì cái trước mắt, nếu bệ hạ vẫn cứ tiếp tục như thế, không đến nửa tháng, triều cương tất sẽ loạn!

- Tâm ý bệ hạ đã quyết, ai cũng khuyên không được, chúng ta cũng chỉ có thể chờ xem.

Tần Tướng phất tay, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy Tần Tướng rời đi, trên mặt vị quan viên trung niên kia hiện lên một tia đen tối nhỏ bé khó có thể nhận ra, đi đến cửa cung ngồi trên một chiếc xe ngựa, thấp giọng nói ra:

- Tra!

Ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói vang lên, có người chậm rãi đi xa.

- Rốt cuộc là ai, lập tức tìm ra cho ta, không thể để cho họ tra ra được!

- Phái người đi đến Trần Huyền, Vọng Huyện cùng Thanh Hà huyện tìm hiểu kỹ càng.

- Nghĩ biện pháp để bọn hắn dừng tay lại, khi cần thiết, ra tay không thương tiếc.

Đồng dạng âm trầm giọng nói, cũng ở một ít địa phương nằm tại kinh đô vang lên.

Toán học viện cùng Quốc Tử Giám là hai địa phương không giống nhau, thi hành là quản trú quản lý, lên lớp năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày, trong vòng năm ngày này, trừ phi có nhiệm vụ phải ra ngoài, nếu không bất luận một vị học sinh nào cũng không thể bước chân ra khỏi học viện.

Sau những ngày chờ đợi thì hôm nay chính là lúc đến ngày nghỉ, đám học sinh có thể tự do ra ngoài, đi thăm bạn bè hay là đi thanh lâu hoặc sở quán thư giãn một chút, đều là sự tự do của họ.

Khi Tần Phong lần nữa bước vào đại môn Tần gia, rốt cuộc có một tia nhếch mi thở dài.

- Đại thiếu gia, ngài chậm một chút.

Tần Dư trong phủ đi tới, mấy tên hạ nhân mặc áo xanh theo sau lưng hắn, cẩn thận nhắc nhở.

Tần Dư liếc nhìn Tần Phong một chút, dời ánh mắt, đi lướt qua bên cạnh hắn.

- Phế vật!

Tần Phong nhìn vị gọi là đại thiếu Tần gia vừa đi lướt qua bên cạnh hắn, chờ mấy người đó đi xa, nói nhỏ một câu.

Ở trong phủ hắn không ưa nhất chính là vị bên ngoài mang tiếng là kẻ ô danh này, vị đại thiếu gia Tần gia đem mặt mũi Tần gia làm mất sạch, hết lần này tới lần khác nhưng dù sao người này cũng là trưởng tử của Tần gia, đến cuối cùng thì Tần gia cũng sẽ giao lại cho người này.

Tần Phong khẽ cắn môi, âm thầm tiến đến hướng khác phi một ngụm, nhanh chân đi vào trong phủ.

- Phong nhi trở về, ở học viện thế nào, ăn ở có quen thuộc hay không?

Xa xa một vị phu nhân trung niên từ trong nội viện ra đón, nắm lấy cánh tay hắn, liền ân cần hỏi thăm.

- Ăn ở đều quen thuộc.

Tần Phong vừa cười vừa nói, \

- Nương, chúng ta đi vào rồi hẵng nói tiếp.

Người trong nhà Tần Tướng rất nhiều, dưới gối Tần Tướng cũng đã có năm con, bên trong có ba nhi tử đều làm quan trong triều, con trai trưởng Tần gia tức thì bị cho rằng là người có khả năng lớn nhất tiếp nhận vị trí của Tần Tướng, nhưng mà lần đó ở trên triều đình bởi vì một lần đánh cược nào đó bị thất bại, mà đó cũng chính là đầu mối khiến hắn bị dời quyền lực, cho tới bây giờ, tuy còn có Tần Tướng chống đỡ, nhưng sự suy tàn của Tần gia đã dần lộ ra.

Hôm nay chính là gia yến một tháng một lần ở Tần phủ.

Tần Phong tuy cũng có tư cách tham dự gia yến, nhưng trong ngày thường, cũng chỉ có thể ngồi ở nơi hẻo lánh, còn về đề tài trên yến hội, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.

- Phong nhi, tại toán học viện như thế nào, ta nghe nói Lý viện trưởng của các ngươi rất lợi hại, rốt cuộc là lợi hại đến mức nào?

Bên cạnh lại truyền đến một giọng nói, Tần Phong quay đầu nhìn qua thuận miệng qua loa đáp lại hai câu, liền đem tâm tư thu hồi trở lại.

Ngồi bên cạnh hắn cũng chính là ngũ thúc của hắn, tuy tuổi tác cao hơn hắn nhưng nếu bàn về hoàn cảnh và cảm giác tồn tại ở Tần gia, nếu so với chính mình còn không bằng, bởi vì hai năm trước xảy ra một việc làm hắn mất hết mặt mũi, từ đó trở thành trò cười của kinh đô, cho dù ngay cả hạ nhân ở Tần gia, mặt ngoài đối với hắn cung cung kính kính, nhưng bên trong trong lòng sợ là cũng đang âm thầm cười nhạo.

Nhìn một chút chỗ ngồi cực kì cao của Tần Dư, trong mắt lần nữa hiện lên một tia màu sắc u ám.

Ngay vào lúc này, con trai trưởng Tần Ngạn mở miệng nói:

- Tính toán học viện là một chỗ không sai, nếu có thể thuận lợi từ bên trong tốt nghiệp ra, ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng, Tần Trọng, đáng tiếc.

Biết rõ tầm quan trọng của toán học viện, Tần gia ở toán học viện cũng đã an bài hai người, Tần Trọng cùng Tần Phong, có điều vào ngày đầu tiên nhập học Tần Trọng liền bị toán học viện trục xuất, toán học viện cho ra lý do đầy đủ vô cùng, cho dù ngay cả Tần gia cũng không thể nói gì hơn.

Tần Trọng cúi đầu, vào loại khi này, chính mình không nên mở miệng mới là biện pháp tốt nhất.

Tần Ngạn cảm thấy cũng không tiếp tục ý tứ gì thêm về đề tài này, nghĩ đến một chuyện nào đó, nhìn Tần Phong hỏi:

- Phong nhi, ngươi có biết hội đồng ngự sử thanh tra sổ sách trong toán học viện là những người nào hay không?

Đối với loại quan viên đẳng cấp được Tần Ngạn tới nói, thực ra sự việc hai ngày này hắn cũng không lắm chú ý, kiểm toán tra không được trên đầu hắn cùng Tần gia, hắn cũng không thể ngay tại lúc này đi tiếp xúc với bệ hạ, lúc này chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Tần Phong đang nghĩ ngợi nên dùng cách gì để làm chuyện này lộ ra, hắn rất muốn nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc trên mặt những thúc bá và gia gia đó, nghe vậy cười nói:

- Liên quan tới chuyện này, đại bá sợ là phải căn dặn nhiều hơn với Phương thúc phụ, Phương huynh làm quan nhưng mà cũng đã hai năm, cách ăn chia hơi khó coi, hôm qua nếu không phải chất nhi giúp hắn giấu diếm đi, hôm nay trong khi tảo triều, đại bá có thể sẽ nghe được tên hắn ngay trên triều đình.

Phương thúc phụ trong miệng hắn chính là đại bá Tần Ngạn hảo hữu chí giao, nếu không phải hôm qua hắn nhấc tay, vị con trai kia của Phương thúc phụ, hôm nay sợ là sẽ không tốt.

Nói xong hắn mỉm cười nhìn Tần Ngạn cùng mấy vị thúc bá, càng là tối nghĩa liếc nhìn Tần Dư một chút, tuy hắn nói uyển chuyển một số chuyện, nhưng cũng không khó để đoán ra, hai ngày này mưa gió đã bao phủ toàn bộ kinh đô, chính là từ đám bọn hắn làm ra a?

- Có ý tứ gì?

Tần Ngạn nhíu mày nhìn qua hắn, giống như nghĩ đến một chuyện nào đó, mặt mày biến sắc hỏi:

- Chẳng lẽ, trong đám người hiệp trợ Ngự Sử Đài thanh tra sổ sách, có một người là ngươi?

Nhìn thấy mấy vị thúc bá bao quanh phụ thân hắn trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng Tần Ngạn lại thoải mái vô cùng, hơi gật đầu.

- Là ta.

- Ngu xuẩn!

Tần Dư ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó lại nhìn Tần Phong một chút lại bĩu môi nói.

Ngũ gia Tần gia quay đầu nhìn hắn bằng hai mắt, rồi vỗ vỗ bả vai hắn sau đó thở dài quay người rời đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận