Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 888: Án Kiện Mất Tích


Chương 888: Án Kiện Mất Tích





----------------------

Trong huyện nha, Lý Minh Châu nhíu mày, hỏi:

- Trong một tháng, phụ cận Kinh Đô đã có hơn mười án kiện phụ nhân, nữ tử mất tích?

Lưu Đại Hữu gật đầu.

- Từ hơn một tháng trước, từ lần thứ nhất nhận được báo án, tăng thêm hai vụ ngày hôm nay, đã có mười ba vụ.

Trị an Kinh Đô từ trước đến nay tốt đẹp, trong dân gian lại có vô số võ lâm hào hiệp hành hiệp trượng nghĩa, có rất ít xảy ra trọng án, trước đó có mấy án kiện nữ tử mất tích, trong lòng của hắn cũng không quá mức để ý, nhưng mà đến bây giờ, sau khi kiểm tra một chút thì phát hiện đã lên đến mười ba án kiện, hắn chỉ là một Kinh Thành Lệnh nho nhỏ, cho nên che không được.

Lừa bán phụ nữ và trẻ em, mặc dù triều đình nhiều lần cấm, nhưng Kinh Đô dưới chân Thiên Tử cũng có người dám cả gan làm loạn, Lý Minh Châu nhìn hai người phía dưới đang lộ vẻ mặt đầy buồn rầu, quay đầu lại hỏi.

- Có tra được đầu mối gì hay không?

Lưu Đại Hữu lắc đầu.

- Phái người điều tra cẩn thận nhiều chỗ, thậm chí để bọn bộ khoái ngồi chờ trong đêm, nhưng tặc nhân này vô cùng cẩn thận, không gây án cùng một nơi, đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì.

- Lưu Nhất Thủ nói thế nào?

Lý Dịch ngẫm lại, nhìn hắn hỏi.

- Vụ án đệ trình Hình Bộ chưa?

Lưu Đại Hữu lần nữa lắc đầu.

- Lưu thị lang bề bộn công vụ, trên tay còn có mấy đại án, hạ quan nghĩ nếu như không quá quan trọng thì vẫn không nên thêm phiền phức cho hắn.

Lý Dịch chỉ chỉ tay nói.

- Đi lấy những hồ sơ vụ án này tới đây.

Lưu Đại Hữu nghe vậy trong lòng vui vẻ, năng lực của Lý đại nhân, khi hắn còn ở Khánh An phủ đã từng thấy qua, thấy sư gia bên cạnh còn sững sờ đứng đó, đá hắn một chân, vội nói.

- Còn không mau lấy những hồ sơ đó tới đây!

Sau đó lại nhìn Lý Dịch và trưởng công chúa, nói.

- Điện hạ, Lý đại nhân, mời dời bước đến hậu đường.

Hậu đường Huyện nha, Lý Minh Châu thấy Lý Dịch lật qua lại hồ sơ, nhưng vẫn chưa nói điều gì, nhịn không được hỏi.

- Nhìn ra cái gì không?

- Không nên gấp, cô cho rằng ta là Bao Công tại thế à?

Lý Dịch lật những hồ sơ đó ra, quay đầu lại nói.

- Lưu đại nhân, phiền phức cầm một bản đồ phụ cận Kinh Đô tới đây.

Lưu huyện lệnh làm việc rất nhanh gọn, không có nhiều vấn đề như trưởng công chúa, không nói hai lời rất nhanh đã sai người cầm tới một tấm bản đồ chi tiết.

- Mười ba tháng hai, Dương thôn.

Lý Dịch quay lại nhìn Lưu huyện lệnh, hỏi.

- Dương thôn ở đâu?

Lưu huyện lệnh tiện tay chỉ một chỗ, Lý Dịch nâng bút vẽ xuống một vòng ở vị trí này.

Lý Dịch lật một quyển khác ra.

- Mười sáu tháng hai, Ngụy thôn ở đâu?

Lưu huyện lệnh chỉ một ngón tay.

- Nơi này.

Giờ phút này, hắn dĩ nhiên minh bạch ý tứ của Lý Dịch, cho dù không biết hắn muốn làm gì, vẫn chủ động đánh dấu những vị trí nữ tử mất tích trong những hồ sơ đó ra.

Nhìn Lý Dịch bắt đầu dùng đường cong nối liền những vòng tròn nhỏ đã đánh dấu lại với nhau, trên bản đồ, lập tức xuất hiện một cái lưới lớn, nhìn thấy vùng có những đường cong dày đặt nhất, nếu như Lưu huyện lệnh vẫn không rõ hắn đang làm gì thì cũng không thể ngồi trên cái ghế Kinh Thành Lệnh nữa.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ kính nể, lập tức khom người.

- Đa tạ Lý đại nhân chỉ điểm!

Lý Dịch để bút xuống, khoát tay, chỉ vòng tròn lớn được vẽ ra sau cùng.

- Trọng điểm phái người trong bóng tối thăm dò chỗ này, chú ý đừng cho người phát hiện, đả thảo kinh xà, nếu tra được cái gì, cũng không nên tùy tiện hành động, những người này nhiều lần gây án đều không bị người phát hiện, cũng không thể là hạng người bình thường, đến lúc đó, Mật Điệp Tư sẽ phối hợp với các ngươi.

Đã gặp được chuyện này, cũng chỉ thuận tay mà làm, hắn có thể làm, chỉ có như vậy.

Đi ra khỏi huyện nha, trưởng công chúa lắc đầu.

- Dưới chân Thiên Tử vãn còn có người lớn mật, nếu xa rời kinh đô, còn không biết loạn thành bộ dáng gì.

- Chỗ nào có người thì có tội ác, thiên hạ rộng lớn, loại người nào cũng có, tuy mặt ngoài có vẻ yên bình, như sâu bên trong, xảy ra chuyện gì thì không ai biết hết được.

Lý Dịch quay đầu nhìn nàng.

- Cô nương, còn cố gắng nhiều…

Biểu hiện trên mặt Lý Minh Châu không có biến hóa gì, khi đưa nàng đến cửa cung, bỗng nhiên nói.

- Không nên quên ngày kia là ngày gì.

- Ngày kia là ngày gì?

Trong lòng Lý Dịch hơi hồi hộp một chút, hắn đã từng trải qua việc này, lần nữa nghe được lời thoại giống như vậy, trong lòng vẫn tránh không được có chút phát run.

Lần trước, Liễu nhị tiểu thư nói cho hắn biết không nên quên bảy ngày sau là ngày gì, hắn vắt hết óc cũng không có nhớ ra, không phải sinh nhật Như Nghi, không phải sinh nhật nàng, cũng không phải sinh nhật Tiểu Hoàn, càng không phải kỷ niệm ba năm ngày kinh hồn bạt vía khi bọn họ quen biết, lấy chiến lược quanh co lòng vòng từ Tiểu Hoàn nói bóng nói gió mới biết được, bảy ngày sau đó chính là sinh nhật hắn.

Đối với chuyện này hắn luôn rất phiền muộn, tại sao trên thế giới có thể có loại vấn đề kỳ quái như vậy?

Hắn thử thăm dò.

- Là kỷ niệm hai năm bảy tháng lẻ mấy ngày chúng ta quen biết?

Thấy biểu hiện trở nên nghi hoặc trên mặt nàng, lập tức sửa lời.

- Không phải vậy, không phải sinh nhật cô, sinh nhật cô không phải thời gian này.

Nhìn nàng nhíu mày, trong đầu Lý Dịch một tia sáng hiện lên, giật mình nói.

- Ta nhớ ra rồi, ngày kia, ngày kia là ngày đầu kinh nguyệt của cô, nhớ kỹ uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc mệt, chuyện triều chính trước hết thả một chút, giao cho người phía dưới đi làm là được

Lý Minh Châu nhìn hắn, biểu lộ bình tĩnh nói.

- Ngày kia là mùng một.

Lý Dịch ngẫm lại, xác định.

- Tháng trước cũng là mùng một.

Lý Minh Châu từ tốn nói.

- Mùng một phải vào triều sớm, phụ hoàng cố ý nói, mỗi tháng tảo triều một lần, ngươi dậy sớm một canh giờ, không chết được.

- A?

Lúc này Lý Dịch mới nhớ, mấy tháng nay, nếu như lão hoàng đế không phải thực sự bệnh không xuống giường được, mùng một mỗi tháng vẫn sẽ đích thân thượng triều một lần.

- Há, mùng một thượng triều, ta đã biết.

Lý Dịch gật đầu, lúc quay người đi về, quay lại nói.

- Nhưng mà vào triều thì vào triều, cô vẫn phải nhớ nghỉ ngơi nhiều.

Tần gia, bên trong một căn phòng, đại hán một mặt áy náy nói.

- Ngũ gia, thật xin lỗi, chuyện kia, ta xử lý không được…

Nam tử trung niên ngước mắt nhìn hắn, hỏi.

- Là sao?

Đại hán thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Vị cô nương kia bị nha môn bắt đi, người nha môn, ta không dám cản!

Nam tử trung niên đứng lên, chậm rãi hỏi.

- Nha môn nào?

- Kinh Triệu Phủ nha.

Đại hán có chút giận dữ nói.

- Người Kinh Triệu Phủ nha cũng rất quá phận, đoạn thời gian trước muội muội cô nương kia chết, đi nha môn cáo trạng, bị tóm vào nhốt hai tháng, lúc này mới vừa phóng xuất hai canh giờ, lại bị bắt trở về, nói nàng trộm đồ của Phủ Doãn đại nhân, cái này không phải vô nghĩa, ngũ gia, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt nàng.

- Trộm đồ của Phủ Doãn đại nhân, lại bị bắt đi vào…

Nam tử trung niên thì thào một câu, sau đó chậm rãi ngồi xuống, thật lâu sau mới khoát tay.

- Không có việc gì, cái này cũng không trách ngươi.

Đại hán hiếu kỳ hỏi.

- Ngũ gia, ngươi nói ta bảo vệ cô nương đó, rốt cuộc là ai?

Nam tử trung niên thở dài.

- Nàng... Là một người đáng thương.

Đại hán gật đầu liên tục.

- Thật đáng thương, những người làm quan kia, làm sao lại không có một chút đồng tình?

Nam tử trung niên tùy ý phất tay.

- Ngươi đi xuống trước đi.

Đại hán ứng một tiếng, lui tới cửa, đóng cửa phòng.

Nam tử trung niên cúi đầu xuống, hồi lâu sau, trên mặt mới hiện ra vẻ tươi cười, lẩm bẩm.

- Tằng Sĩ Xuân, Tằng Sĩ Xuân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận