Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1091: Kế Hoạch Nữ Hoàng



Chương 1091: Kế Hoạch Nữ Hoàng
Chương 1091: Kế Hoạch Nữ Hoàng



- Tham kiến lão tổ tông!

Hai thái giám đứng ở cửa đại điện, nhìn thấy một bóng người áo xám từ bên trong đi ra, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Lão già nhìn cũng không nhìn hai tên thái giám, bước nhanh rời đi.

Hai tên thái giám liếc nhau, đều nhìn ra được sự hoảng sợ từ trong mắt đối phương.

Động tĩnh vừa rồi trong điện, bọn họ chẳng phải không nghe được, chỉ là, hai người trong điện, một người bên trong là đương kim bệ hạ, một người khác là lão tổ tông địa vị được tôn sùng nhất hoàng thất, loại tranh đấu trình độ này, hoàn toàn không phải chỗ bọn họ có thể tham dự.

Lão tổ tông lúc còn trẻ, là hoàng tử thanh minh thịnh nhất Võ Quốc, đã từng tự mình lãnh binh, đánh thắng một trận kém chút khiến Võ Quốc lật đổ chiến tranh, sau lại cấp tốc bình định mấy phản loạn trong nước, thu phục được vô số lòng dân.

Chỉ là, ngay tại lúc dân tâm hướng về hắn, quần thần quy thuận, chỉ thiếu chút nữa có thể leo lên hoàng vị, thì lại quái lạ đi đuổi theo Võ

đạo hư vô mờ mịt gì đó, rời khỏi Hoàng Đô, hai mươi năm không có tin tức.

Lúc đó, Quân Vương đã bệnh nguy kịch, trước khi băng hà, tìm lão tổ tông khắp nơi không có kết quả, rơi vào đường cùng, chỉ có thể truyền Đế Vị cho đệ đệ ruột của hắn.

Mười mấy năm sau, một Thân Vương tay cầm quyền cao tạo phản bức thoái vị, đại quân đã đánh tới bên ngoài Hoàng Đô, chỉ thiếu chút nữa có thể khiến Quân Vương lúc ấy hạ chỉ truyền vị.

Nhưng ngay tại ngày cuối cùng của thời hạn ba ngày Thân Vương kia quy định với quần thần và hoàng thất, đầu của chính hắn lại bị treo trên tường cung.

Trong vòng một đêm, hơn mười tướng lãnh tham dự tạo phản, tất cả đều chết oan chết uổng, đầu một nơi thân một nẻo.

Lão tổ tông lấy lực lượng một người, dẹp một trận phản loạn.

Từ đó về sau, hắn trở thành truyền kỳ trong lòng Võ Quốc xuống đến lê dân bách tính, lên tới quyền quý quần thần, cũng là vinh diệu lớn nhất của hoàng thất, nghe nói, hắn đã leo đến đỉnh cao võ đạo, một thân tu vi võ học xuất thần nhập hóa, thế gian khó có địch thủ.

Hắn trong hoàng tộc, bối phận tối cao, địa vị tôn sùng nhất, sức anh hưởng to lớn, cho dù các đời đế vương, cũng phải tất cung tất kính đối với hắn

Chỉ tiếc, hiện tại hoàng tộc Võ Quốc đã không còn lại mấy người.

Bệ hạ sau khi lên ngôi, Hoàng Đô máu chảy thành sông, không chỉ những đại thần chỉ trích hắn mưu nghịch soán vị bị nhổ tận gốc, còn có tất cả nam tử tôn thất, tất cả đều bị hắn chụp lên các loại lý do, đều tru sát.

Mỗi lần nghĩ đến việc này, bọn họ sẽ cảm thấy toàn thân rét run.

Cửa điện chậm rãi đẩy ra, thanh niên chà chà tơ máu ở khóe miệng, phủi phủi dấu chân ở ngực, che ngực, khó khăn đi tới.

Hai tên thái giám biến sắc, lập tức tiến lên đón.

- Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao thế -

- Thái y, nhanh truyền thái y!

Thanh niên phất tay, nói:

- Gọi nội vệ tổng quản tới gặp trẫm!

- Vâng!

Thái giám kia đáp một tiếng, bước nhanh rời đi.

Nội vệ là vệ đội chỉ thuộc về Hoàng Đế, trừ phụ trách an toàn bên ngoài hoàng thành, còn nắm Hoàng Đô trong tay thậm chí cả toàn bộ Công việc điệp báo của Võ Quốc, là một thanh kiếm sắc treo trên đầu tất cả quan to quyền quý.

Thanh niên đi trở về trong điện, chậm rãi đi đến phía trên ngồi xuống, nắm tay nắm chặt, mặt trầm như nước.

Hắn lau vết máu rơi ở khóe miệng, lẩm bẩm nói.

- Tông Sư, Tông Sư, hoàng thúc công, trẫm mới là hoàng đế của Võ Quốc này, người già rồi, rất già rồi, già đến mức có thể chết rồi.

- Không bao lâu, một tên thái giám cao tuổi đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh thanh niên, khom người nói.

- Bệ hạ Có gì phân phó?

Thanh niên nhìn hắn, nheo mắt lại hỏi.

- Dương Phủ chết thật rồi?

Thái giám kia khàn giọng nói:

- Bầm bệ hạ, tuy không có người đến đây nhận tiền thưởng, nhưng tin chết của Tĩnh Vương, đã truyền khắp nơi bao gồm cả mấy châu phủ trong Thương Châu, đợi qua ít ngày nữa, mọi người toàn bộ Võ Quốc sẽ đều biết, đến lúc đó, cho dù hắn chưa chết, cũng không có khác chết là bao.

Hắn cung kính chắp tay.

- Cung chúc điện hạ, Tĩnh Vương chết thì sẽ không có ai có thể uy hiếp bệ hạ nữa.

Thanh niên trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nghĩ biện pháp liên hệ với mấy thám tử kia.

- Vâng.

Thái giám kia đáp tiếng nói.

Thanh niên nhìn thái giám, hỏi.

- Ngươi chỉ thiếu chút nữa cũng là Tông Sư, nhất định rất hiểu đối với võ đạo, Tông Sư có phải vĩnh viễn không thua hay không?

Thái giám kia lắc đầu, nói.

- Tông Sư cũng không phải thần tiên, võ công cao hơn nữa, cũng chỉ là một người mà thôi, đấu không được thiên quân vạn mã.

- Nếu như thiên quân vạn mã có thể sử dụng, trẫm còn cần đến hỏi người?

Thái giám kia run rẩy một chút, lập tức nói.

- Trừ cái đó ra, đánh bại Tông Sư, chỉ có thể là Tông Sư, thủ đoạn ám khí hạ độc, đối bọn hắn mà nói, chỉ là chút tài mọn.

Thanh niên nắm chặt hai tay, trầm giọng nói.

- Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải giúp trẫm chiêu mộ được một vị Tông Sư!

Thái giám kia kinh ngạc, mở miệng nói.

- Bệ hạ, Tông Sư phần lớn tính cách mờ nhạt, đến vô ảnh, đi vô tung.

Thanh niên nhìn hắn, hỏi.

- Ý ngươi là, chuyện này, ngươi xử lý không được?

Thân thể lão thái giám run lên, chắp tay nói.

- Xin bệ hạ yên tâm!

Thanh niên ngồi về chỗ cũ, nhìn qua đại điện trống rỗng, lẩm bẩm nói:

- Võ Quốc chỉ cần một Hoàng Đế, không cần lão tổ tông.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiên TàThần

Bây giờ vùng đất hỗn loạn,sớm đã bị Lý Dịch chế tạo thành một hậu phương lớn ổn định.

Sau khi dọn sạch sơn tặc trộm cướp trong này, việc làm hàng đầu cũng là vén tay áo lên, toàn tâm toàn ý kiến thiết.

Cho tới bây giờ, hàng rào xung quanh mấy ngọn núi, tất cả đều thay đổi hoàn thành, xuống núi có đường, đường lên núi, tất cả đều là đường bê tông, gần đó mười ngọn núi sau khi vây lại, hình thành một thành trì.

Tên “Như Ý Thành".

Mới đầu Lý Dịch cũng muốn lấy tên chính mình mệnh danh, đáng tiếc tên hắn không êm tai như tên Như Ý, võ lâm minh chủ cùng sơn tặc Vương là Như Ý cũng không phải hắn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể coi như không có gì.

Tổng bộ Liễu Minh đã sớm dời đến bên trong Như Ý thành, đơn độc chiếm một ngọn núi, sau khi pha trộn những sơn tặc thu phục, lại cũng có hơn hai vạn người.

Mỗi mười người trong những người này thành một tiểu đội, trăm người một trung đội, ngàn người một đại đội, phụ trách phòng vệ toàn bộ vùng đất hỗn loạn.

Mấy ngàn người đại đội liên hợp lại tại vùng đất hỗn loạn dễ thủ khó Công này, dựa vào địa hình có lợi cùng vũ khí sắc bén, cho dù đại quân Võ Quốc cũng không công vào nổi.

Đương nhiên, đây đều là lực lượng của Như Ý thành, Lý Dịch không tính toán dùng những người này trợ giúp Dương Liễu Thanh đi công thành đoạt đất, ở bên ngoài, công dụng bọn họ không lớn.

Mùa hè hàng năm, lúc khí trời nóng nhất, đến Như Ý thành nghỉ mát là một lựa chọn rất tốt.

Như Nghi không có việc gì dạy mấy cái đồ đệ, Túy Mặc rảnh rỗi rất lâu, cũng không nhịn được bắt đầu thiết kế kiểu dáng y phục, đương nhiên cũng bao quát áo ngực gì đó, lần này, Lý Dịch có lý do quang minh chính đại vừa thưởng thức vừa giúp nàng bày mưu tính kế.

Nhược Khanh thực ra là người bận rộn nhất, nàng mặc dù đã buông xuống chuyện Câu Lan, nhưng lại có sứ mệnh càng quan trọng hơn.

Hướng gần mà nói, Võ Quốc có vô số bách tính trong nước sôi lửa bỏng chờ tắm rửa ánh sáng của Thiên Hậu nương nương, hướng xa nói, Tề Quốc còn có mười vạn tín đồ lạc đường chờ nàng vì bọn họ chỉ dẫn phương hướng

Một người là khuyên người hướng thiện, thích làm việc thiện, một người là khuyên người làm ác, một lòng tạo phản, Nương nương nào

là thật, Nương nương nào là giả, vừa nhìn thấy ngay

Dương Liễu Thanh tạm thời còn ở lại nơi này, bởi vì kế hoạch nữ hoàng Lý Dịch còn chưa viết xong, hắn đến ở chỗ này bên cạnh vợ con, chỉ có thể mang việc nàng muốn làm, hết sức cố gắng viết kỹ càng trên giấy.

Đương nhiên, cứng nhắc không được, hắn cũng không thể đưa các hành động của nàng cùng thành tích hạn chế trong một cái sách nhỏ phía trên như vậy, từ Thương Châu Võ Quốc đến nơi đây, có một đại lộ vô cùng thông suốt, tin tức truyền tốc độ cực nhanh, một ngày có thể tới, bất cứ lúc nào có thể lập ra chiến lược mới

Lý Dịch viết một phần bản kế hoạch, đi ra cửa hít thở không khí.

Hắn nhìn thấy Từ Lão tựa dưới một cây đại thụ, một tay đùi gà, một tay cầm mỹ tửu, cắn một miếng thịt gà, uống một ngụm mỹ tửu, thoạt nhìn vẫn dơ bẩn như vậy, nhưng lại cảm thấy lộ ra tiêu sái, hơi có chút khí chất Thất Công, đây là loại khác của khí phách Tông Sư rồi.

Đặc biệt là phối hợp với trong mắt của hắn khi thì hiện ra phiền muộn cùng bàng hoàng, Lý Dịch cơ hồ có thể xác định, đây là một lão già có chuyện cũ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiênTàThần

Võ Quốc, hoàng cung.

Hoàng đế Võ Quốc nhìn một bà lão trong điện, chậm rãi nói.

- Chỉ cần giúp trẫm làm thành chuyện này, yêu cầu của ngươi, trẫm tận lực đáp ứng!

Bà lão kia có mái đầu bạc trắng, nếp nhăn trên mặt lại không có bao nhiêu, thân thể cũng không có một tia khom người, nhìn thanh niên trước mắt, biểu lộ không hề bận tâm.

- Ngươi là Hoàng Đế

Thanh niên kinh ngạc, sau đó cười nói.

- Trừ Hoàng Đế, còn có ai dám xưng “Trẫm"?

- Yêu cầu của ngươi, ta có thể đáp ứng.

Bà lão nhìn hắn, nói.

- Trước tiên, người phải giúp ta tìm một người.

- Người nào?

Bà lão nheo mắt lại, vết nhăn khóe mắt càng sâu, chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh lẽo, khiến người ta như rơi vào hầm băng.

- Từ Thiên!


Bạn cần đăng nhập để bình luận